Sau lần này, hễ rảnh là alpha sẽ đến nhà omega, đặt mua rất nhiều đồ nội thất mới cho omega, nhưng đều không ngoại lệ, thậm chí omega còn không mở cửa cho anh ta, lần đầu alpha được cảm nhận mùi vị của sự bất lực.

Về cảm tình, anh ta có thể chậm chạp hơn người bình thường đôi chút.

Trước kia khi thỏ con sáng mắt ôm mình nhỏ nhẹ nói rất thích mình, anh ta lại thờ ơ.

Bây giờ trong mắt thỏ con hiện rõ sự từ chối, anh ta lại cảm thấy bất lực.

Nhất là khi anh ta nhiều lần thấy cậu học sinh cấp 3 trở về rồi lạnh lùng đi ngang qua mình, cảm giác khủng hoảng lại càng dữ dội hơn bao giờ hết.

Thậm chí alpha còn tận mắt nhìn thấy omega mở cửa cho cậu học sinh cấp 3, cậu học sinh cấp 3 ở bên trong rất lâu, khi đi ra còn mang theo hộp cơm.

Trong lòng anh ta là cơn tức giận nói không nên lời, nhưng anh ta cũng chỉ dám nhìn, không dám làm chuyện gì thừa thãi.

Thỏ con đã ghét anh ta lắm rồi.

Thật ra omega và cậu học sinh cấp 3 cũng không có gì cả, ở bên cạnh nhau rất bình thường, vì trước kia omega không từ mà biệt nên vẫn luôn áy náy trong lòng, đối xử với cậu học sinh cấp 3 chẳng khác gì một người anh đối xử bình thường với một đứa em trai.

Khi nấu ăn sẽ nấu thêm cho một người nữa, lúc cậu nấu cơm trong nhà bếp chật hẹp, đeo chiếc tạp dề màu xanh lam ở ngang eo và bận rộn trong nhà bếp, mùi khói dầu lan ra khắp căn phòng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cậu học sinh cấp 3 nheo mắt nhìn chằm chằm omega.

Khi ánh mắt omega nhìn sang thì lại kịp thời dời mắt.

Giữa bọn họ cũng không nói chuyện gì nhiều, dẫu sao đã nhiều năm không gặp, dù trước kia có thân thiết đến đâu thì bây giờ cùng lắm chỉ nhìn nhau không nói gì.

Cậu học sinh cấp 3 vô tình nhìn thấy bức tranh treo tường của omega, omega rất có tài năng, cậu học sinh cấp 3 đã bị thu hút từ cái nhìn đầu tiên.

Omega hơi xấu hổ khi bị nhìn thấy bức tranh này, người trong bức tranh là alpha.

Lúc dọn ra khỏi nhà, cậu không mang theo gì cả, chỉ mang theo mỗi bức tranh này.

Bức tranh này được cậu vẽ vào lúc alpha đối xử với cậu tốt nhất, tuy rằng lúc ấy cậu hết sức vui mừng đưa cho alpha xem, nhưng alpha chẳng buồn nhìn lấy một cái mà vứt đại xuống đất, sau đó đè cậu xuống: - Thỏ con, vẽ anh làm gì?

Omega có vẻ hơi co quắp, giải thích: - Vẽ, vẽ lung tung thôi…

Lần đó alpha đè cậu xuống thảm làm một lúc, cho dù tấm thảm được làm bằng chất liệu tốt nhất thì vẫn cộm đỏ đầu gối của omega, từ đầu đến cuối, alpha không hề nhận xét gì về bức tranh kia.

Bên cạnh alpha không thiếu người khen ngợi anh ta, từ nhỏ đến lớn, alpha đã chứng kiến không biết bao nhiêu omega muốn dùng tranh vẽ thu hút sự chú ý của anh ta để leo lên giường, đối với anh ta mà nói anh ta đã quá quen với mấy bức tranh này rồi. ( truyện trên app t.y.t )

- Vẽ đẹp lắm.

Cậu học sinh cấp 3 nói.

Nghe lời khen ngợi, đôi mắt thỏ con sáng rỡ, lắc hai chiếc tai thỏ: - Cảm ơn.

Ngày hôm sau, omega tìm thấy một tấm thẻ nhỏ nhét trên then cửa —— đó là số điện thoại liên lạc của một lớp vẽ.

Trước kia, omega cũng từng muốn học vẽ tranh, nhưng lúc ấy lại không có thời gian, omega cầm tấm thẻ hình vuông kia, để trên bàn.

Cậu học sinh cấp 3 vẫn đến ăn cơm như thường lệ, thỉnh thoảng cậu học sinh cấp 3 cũng kể với cậu những chuyện trong trường, mí mắt omega cong lên, cậu chưa từng đi học, sau khi được alpha mang về thì đã bị nuôi nhốt trong nhà.

- Anh, có lẽ anh nên đi học vẽ tranh.

Cậu học sinh cấp 3 nhìn chằm chằm omega, bởi vì để đầu đinh nên càng khiến đường nét khuôn mặt của cậu học sinh cấp 3 lộ rõ hơn, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm rõ ràng, khóe mắt có một nốt ruồi lệ.

- Hả… không được, anh cũng chỉ vẽ lung tung thôi.

Omega dọn dẹp chén đũa, trả lời câu được câu chăng, cậu học sinh cấp 3 nhìn cậu, đứng dậy lấy chén đũa cậu đang cầm rồi đi rửa.

Căn nhà trọ rất nhỏ, nhà bếp cũng nhỏ, thật không tiện khi sống một mình, cậu học sinh cấp 3 cao gần 1m9 phải đứng khom lưng cúi đầu trong nhà bếp.

Omega lúng ta lúng túng nhìn cậu học sinh cấp 3 bận rộn trong nhà bếp, cậu học sinh cấp 3 xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay săn chắc mạnh mẽ.

Omega mím môi, xếp chồng lên hình ảnh trước kia ở bên cạnh alpha.

Omega và cậu học sinh cấp 3 vẫn duy trì mối quan hệ bình thường như thế, bác sĩ nói, đúng là bệnh tình của omega đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, đề nghị có thể phát triển thêm sở thích để chuyển hướng sự chú ý.

Không biết vì sao, omega nhớ lại ngày đó cậu học sinh cấp 3 nhìn chằm chằm vào đôi mắt mình và nói: - Anh, có lẽ anh nên đi vẽ tranh.

Omega nhìn số tiền tiết kiệm của mình, hôm đó alpha đưa cho cậu hai tấm thẻ, một tấm là thẻ màu vàng pha đen cao cấp, một tấm là thẻ công thương bình thường.

Cậu chỉ lấy tấm thẻ kia của mình.

Đăng ký lớp vẽ có lẽ cần khoảng một nửa số tiền tiết kiệm của cậu, khi omega khẽ cắn môi chuẩn bị đi đăng ký thì người phụ trách nói với cậu, đã có người trả thay cậu.

Omega hơi ngạc nhiên, chuyển tiền lại cho cậu học sinh cấp 3, sau đó gửi tin nhắn.

- Chuyện lớp vẽ tranh kia, anh chuyển lại cho em.

Cậu học sinh cấp 3 không trả lời ngay, có lẽ đang đi học, đợi sau khi omega về đến nhà mới thấy cậu học sinh cấp 3 chuyển tiền trở lại.

- Không cần.

- Cần, em vẫn chưa trưởng thành, anh là anh của em.

- Em lớn tuổi rồi.

Khi nhắn tin, cậu học sinh cấp 3 có gì thì sẽ nói đó, nói câu ngắn gọn nhất để diễn đạt rõ ý của mình.

- Của em, cũng là của anh.

Omega nhìn tin nhắn hiển thị, tim đập hơi nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play