Nụ cười trên khóe miệng cậu học sinh cấp 3 dần sượng ngắt, phản ứng của omega mà cậu ấy mong đợi không phải là như thế này.

Trên mặt omega có vẻ ngơ ngác và né tránh, mặt mày không có lấy một chút máu, cắn chặt khớp hàm, bàn tay bất lực để trên người không biết phải làm thế nào mới đúng.

- Thẩm Thư?

- Thẩm Thư!!

Omega hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, mắc kẹt trong thế giới của bản thân, đôi mắt to long lanh hiện đang vô hồn trống rỗng, không có tiêu cự.

Góc nghiêng của cậu học sinh cấp 3 nét nào ra nét đó, hơi ngồi xuống đối diện với cậu, vỗ nhẹ lưng cậu, giọng điệu chậm rãi: - Rồi, rồi, không sao, hít sâu.

- Đúng vậy, là như vậy, làm thêm lần nữa.

- Đừng suy nghĩ gì cả, hít vào, đúng, là như vậy, từ từ thôi, đừng sợ.

- Không sao rồi, không sao rồi.

Cậu học sinh cấp 3 không biết điều gì đã khiến omega phản ứng như thế, nhưng khi Thẩm Thư bình tĩnh trở lại, một giọt nước mắt chảy ra từ mắt trái của cậu.

Cậu học sinh cấp 3 thấy vậy thì giật mình, vừa định lau nước mắt cho cậu thì đã bị Thẩm Thư đẩy ra ngoài cửa, sau khi vào nhà thì khóa trái cửa, vội vàng tìm mấy viên thuốc để uống.

Đang uống thì thuốc của cậu rớt xuống đất, Thẩm Thư cúi người dưới đất, co ro cơ thể như một con cá bên rìa tử vong.

Cậu biết mình lại phát bệnh.

Bất kỳ mối quan hệ nào làm cậu cảm thấy bị đe dọa cũng đều khiến cậu vô cùng sợ hãi.

Cậu học sinh cấp 3 đứng ngoài cửa cảm nhận được pheromone của omega, trong lòng bồn chồn không thôi, rõ ràng vừa rồi Thẩm Thư trông thật mong manh, cậu ấy đứng ngoài cửa như con thú bị bắt nhốt, đến nửa đêm vẫn không yên tâm, vừa định xuống lầu xem thử tình trạng của omega.

Omega nói:

- Chuyện hôm nay cảm ơn em, ngại quá, để em lo lắng rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai em có tiết mà nhỉ?

Cậu học sinh cấp 3 đang định nói có tiết hay không cũng không sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của omega thì hơi khựng lại: - Có.

Ngày hôm sau, quả nhiên alpha lại đến tìm omega, hình như tâm trạng của omega không được tốt, cậu tưởng hàng chuyển phát nhanh giao tới, mở cửa thì thấy alpha cao lớn.

Thẩm Thư vội vàng đóng cửa lại, nhưng bị alpha cố chen vào, alpha nhìn quanh một lượt, nhận ra không có mùi của alpha nào khác, lúc này vẻ mặt mới dễ chịu hơn đôi chút.

- Tay em lại bị sao nữa vậy?!

Trên cổ tay omega lại có thêm vết xước mới, vẻ mặt alpha trông hết sức tối tăm, không nghe giải thích mà đã giữ lấy tay cậu, nhíu chặt mày.

- Anh dẫn em đi khám bác sĩ, em như vậy là không được!

Omega suy sụp hét lên:

- Em bị như vậy là tại ai?! Lúc trước em nói muốn đi khám bác sĩ, sao anh lại không dẫn em đi? Anh biết rõ… biết rõ em đưa hết thẻ ngân hàng cho anh mà…

Thỏ con ngây thơ nghĩ rằng thích một người là đưa hết những gì tốt đẹp nhất của mình cho người đó.

Cổ họng alpha như nghẹn lại, anh ta nhìn thỏ con với đôi mắt đỏ bừng thấp hơn mình một cái đầu, trái tim ê ẩm như bị thứ gì đó đâm trúng.

Anh ta ôm cơ thể gầy gò của omega, gác cằm lên trán Thẩm Thư: - Không đâu, sau này sẽ không.

Anh ta chưa bao giờ để ý rằng, trong lúc mình không để ý, thỏ con đã gầy đi như thế, bóp nhẹ mới nhận ra cơ thể gầy cộm không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play