Đó là bố mẹ ông, không phải bố mẹ tôi. Ông tự ngẫm lại mà xem, lúc trước tại sao chúng ta lại dọn ra ở riêng. Còn có lúc Tiểu Dương còn nhỏ, tại sao chúng ta lại phải bán con đi chứ? Cha mẹ ông thực sự tốt với gia đình chúng ta sao? Cũng chẳng ra làm sao cả?
“Ôi chao. . “
Nghe Vương Tú Anh nói xong, Nhan Đại Dũng lại thở dài một hơi, tâm tư lềnh bềnh như nước.
“Nếu ba mẹ đối xử không tốt với gia đình các người, vậy tại sao lần trước khi cả nhà ăn cơm cùng nhau, lại có thể đồng ý nhận của nhà các người chỉ 50 đồng mỗi tháng chứ?” Trần Thúy Vân lại bắt đầu nói.
Dương Thành Ngọc thấy Vương Tú Anh có thể đáp lại như vậy, bèn nói thẳng với Nhan Đại Dũng, “Đại Dũng, những thứ khác chúng ta không nhắc đến. Cứ nghĩ xem sau khi gia đình chúng ta tách ra, nhà chú vẫn sống trong nhà cha mẹ, chỉ nói đến tiền nhà, không tính tiền phụng dưỡng, có phải nhà chú cũng nên bỏ ra một chút không? Còn nếu chú thực sự không muốn, vậy để tôi về chuyển lời lại với cha mẹ, hai người có lẽ sẽ rất chạnh lòng?”
Những lời của Dương Thành Ngọc từng chữ, từng chữ khiến Nhan Đại Dũng mềm lòng. . . .
“Ôi chao . . “

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play