Dương Thành Ngọc lập tức dịu giọng mở miệng, “Tuổi tác cha mẹ đã lớn, bắt đầu từ năm nay, cha không làm việc nữa. Ở tuổi này của các cụ, không đi làm thì trong thôn vẫn trả công như cũ, nhưng chỉ cho một nửa mà thôi. Là tự các cụ yêu cầu, cha mẹ hi vọng ba nhà chúng ta đều có thể hiếu kính hai người họ một chút, thế nên mới yêu cầu mỗi nhà cho họ ít tiền, để bọn họ giữ. Nhà người khác không như thế, nhưng con cái nhà người khác đều nuôi các cục trong nhà mà. Em xem nhà chúng ta... Hai nhà bọn chị cũng đưa tiền cho các cụ, chỉ có tam phòng bọn em không đưa thôi, thế nên sau khi thương lượng mới bảo tam phòng các em cũng trả một tí phí phụng dưỡng cho các cụ.”
“Cho dù là thế, vậy cũng đâu cần mỗi tháng 40 nguyên!”
Vương Tú Anh lập tức không còn tâm trạng để ăn mì nữa, hai tay khoanh trước ngực, tức giận vứt một cái nhìn xem thường, “Tôi xuống ruộng cả ngày mệt sống mệt chết cũng mới được 1 nguyên 6 mao 8. Chị chỉ động mồm động miệng đã đòi nhà tôi giao tận 40 nguyên, không lẽ nhà tôi không cần sống nữa à?”
“Chị thấy bây giờ điều kiện sống nhà cô khá tốt đấy.”
Bên cạnh, Trần Thúy Vân chen một câu, ánh mắt liếc về phía chén mì trước mặt Vương Tú Anh, “Trong mì cho bỏ thêm trứng gà kìa. Bên chỗ tụi chị, cả bàn thức ăn chỉ có một quả trứng muối thôi, các cụ lại thương cháu, bảo mấy đứa nhỏ trong nhà ăn trứng đi, còn các cụ thì bữa nào cũng ăn chay.”
“Bên chỗ mấy chị sống thế nào là chuyện của các chị!”
Vương Tú Anh tức giận đáp lại Trần Thúy Vân, “Đừng cho là tôi không biết chỗ mẹ để dành được bao nhiêu tiền! Lúc trước, tháng nào nhà tôi cũng giao nhiều phí sinh hoạt như thế, mà tiền đi chợ thì chỉ tí xíu thế thôi! Phần tiền thừa không phải để ở chỗ mẹ hết à! Ăn không ngon thì sao, là do mấy người tự chọn!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT