Nhưng mà phương án hồi tưởng lại là Yến Lan tự mình nói ra, chàng tuyệt đối không thể đổi ý.
Yến Lan làm ra vẻ bình tĩnh đáp một tiếng “Được thôi”.
Chàng giơ tay lên, lòng bàn tay hiện ra một bình ngọc hai tai trong suốt.
Khương Phất Y nhìn chàng mở nắp bình lên, miệng bắt đầu niệm chú, những mảnh nhỏ oán lực phiêu tán trong sơn cốc đều bị chàng hấp dẫn mà đến, nhao nhao chui vào bên trong miệng bình.
Miệng bình chỉ to bằng đồng tiền, mảnh vỡ lóe lên một tia sáng ở trên không sau đó lại bị kéo thành hình đường cong, giống như một dải ngân hà dâng trào.
“Có thể tạm bảo quản những tích tụ của các linh hồn này.” Yến Lan vừa thu vừa giải thích: “Bởi vì... số lượng này quá lớn, hồi tưởng hình ảnh cũng cần không ít thời gian cho nên chúng ta chỉ có thể làm từ từ.”
Khương Phất Y cũng nghĩ như vậy: “Vất vả cho huynh rồi.”
Yến Lan thầm nghĩ không vất vả, đều là chàng tự tìm phiền phức cho mình: “Chúng ta nghỉ ngơi ở núi Lục Hào một đêm, chờ tới lúc trời sáng lại tiếp tục xuất phát.”
“Được.” Khương Phất Y cũng là đang có ý này: “Vừa rồi vì để có thể lấy ra những mảnh vỡ này, ta cũng đã tiêu hao không ít linh lực, tạm thời cũng không muốn lên đường.”
Nghe nói sẽ không tiếp tục đi, Liễu Tàng Tửu một lần nữa hóa thành xích hồ, bò lên trên cây cuộn tròn thành một cục bông mềm to lớn.
Sau khi liếm sạch móng vuốt, hắn mới đặt cằm lên trên móng vuốt, cười nói: “Nói giống như là ngươi cõng ta lúc trên đường đi vậy.”
Khương Phất Y xoa eo mình, đi về phía quan tài, ăn ngay nói thật: “Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng thử cưỡi hồ ly, chỉ với việc giữ thăng bằng cũng đủ hoảng, ngồi lâu đương nhiên sẽ mệt.”
Hồ ly hồng gãi gãi lỗ tai: “Như vậy sao? Để hôm khác ta thử xem.”
Hai canh giờ sau.
Trăng lên giữa trời, bóng đêm dày đặc.
Khương Phất Y nằm trong quan tài ngủ say, Liễu Tàng Tửu cũng ngủ say ở trên cây.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Yến Lan vẫn đứng lặng im dưới ánh trăng, nâng hồ lô tụ linh hấp thu mảnh vỡ oán lực.
Nghĩ thầm cái người Luyện Bảo Sư đúc bình này nếu như đem miệng bình đúc rộng một chút có phải sẽ chết hay không? (Con Cua x TYT)
…
Ngày hôm sau, Khương Phất Y bị ánh nắng mặt trời treo trên đỉnh núi đánh thức.
Sau khi tỉnh ngủ nàng mới bắt đầu tự kiểm điểm, đi ra ngoài, núi hoang dã thú rất nhiều, sao nàng có thể vô tư không phòng bị mà ngủ say như thế?
Nàng đẩy nắp quan tài ra, đi về phía Yến Lan đang ngồi dưới tán cây: “Liễu Tửu Tàng đâu rồi?”
“Hắn đi tìm thức ăn rồi.” Yến Lan vung tay lên, trước mặt xuất hiện một hộp thức ăn: “Hắn ăn không quen những món này.”
“Hẳn là hắn đã đi săn thú rừng.” Khương Phất Y vừa đi, vừa sửa sang lại tóc của mình.
Từ lúc ngâm mình trong nước biển, mái tóc dài của nàng đều sẽ xõa ra.
Sau khi lên bờ nhìn rất không tiện, nàng tùy tiện dùng trâm cài búi lên hoặc buộc tóc đuôi ngựa.
Đại khái cũng do nguyên nhân quanh năm nàng ngâm mình trong nước, màu da của Khương Phất Y cực trắng, nhìn có chút giống như trắng bệch ốm yếu, bởi vậy khi Kiếm Sinh tiền bối bảo Yến Lan chuẩn bị quần áo cho nàng, nàng đối với kiểu dáng cũng không có bất kỳ yêu cầu gì mà chỉ muốn quần áo có màu sắc tươi đẹp, tăng thêm chút màu sắc cho mình.
Yến Lan rất biết suy từ một ra ba, không chỉ quần áo, đồ trang sức đưa tới cho nàng cũng rực rỡ như vậy.
Trâm là một cây tước linh xanh biếc mạ vàng.
Đồ dùng buộc tóc đuôi ngựa cũng khảm một vòng bảo thạch màu sắc rực rỡ, nhìn qua liền biết đồ vật này cũng rất hiếm có đắt tiền.
Bởi vậy mặc kệ nàng búi tóc tùy ý như thế nào nhưng khi người ta nhìn qua cũng cảm thấy giống như là nàng ăn mặc rất tỉ mỉ.
Từ rất nhiều chi tiết như thế Khương Phất Y có thể nhìn ra Yến Lan là một người cẩn thận.
Đương nhiên, Vạn Tượng Vu cũng thật sự có tiền.
Khương Phất Y đi tới ngồi xuống, theo thói quen mở hộp thức ăn ra, lấy ra một cái bánh ngọt tỏa ra mùi thuốc.
Yến Lan nhìn nàng ăn: “Sau khi ra khỏi núi Lục Hào, cũng tức là rời khỏi ranh giới của Diên Nam, dần dần sẽ tiến vào trung tâm Vân Điên quốc. Nơi đó nhân khẩu đông đúc, tàng long ngọa hổ.”
Khương Phất Y nuốt một ngụm, mới nói: “Chúc mừng đại ca, vậy là nơi xa nhất huynh đã đi qua không còn là núi Lục Hào nữa rồi.”
Yến Lan: “...”
Khương Phất Y cười cười: “Ta biết huynh muốn nói gì, Vạn Tượng Vu tình cảnh gian nan, ta mang thân phận thánh nữ chắc chắn mọi người sẽ đặc biệt chú ý đến thân phận của ta, cố gắng hết sức để không gây thêm phiền phức cho mọi người.”
Yến Lan lại chẳng hề để ý nói: “Ta không sợ bọn họ, muội cũng không cần đặc biệt chú ý cái gì. Cha ta cũng đã bảo ta phải hộ tống muội vậy nên mọi hoạt động gì của muội trên đường đi lần này tự nhiên toàn bộ sẽ do ta gánh vác.”
Động tác cắn bánh ngọt của Khương Phất Y hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn chàng.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở muội sau khi nhập thế chớ có đi linh tinh rồi lạc mất.” Yến Lan lấy bản đồ chải ra phía trước mặt hai người.
Trên bản đồ là một loạt các vòng tròn màu đỏ được vẽ bằng chu sa, đó là ký hiệu đánh dấu từng thành phố: “Đây là lộ trình mà Liễu Tàng Tửu đã vạch ra, nếu chúng ta không may lạc mất nhau thì không cần ở nơi đó tìm kiếm, trực tiếp đi tới thành phố tiếp theo.”
“Muội biết rồi.”
Khương Phất Y vừa ăn vừa đáp lại.
Chờ Liễu Tàng Tửu cũng ăn uống no nê trở về, bọn họ lại tiếp tục xuất phát.
Sau khi rời khỏi núi Lục Hào, thôn xóm phía dưới dần dần bắt đầu xuất hiện càng nhiều hơn.
Khi đến thành phố đầu tiên, bọn họ không thể không kiêng nể gì mà xông thẳng vào bên trong.
Vân Điên quốc quy củ vừa nghiêm ngặt mà lại còn phức tạp. Nơi mà mọi người tụ tập, dù có nói mình là Địa Tiên thì cũng phải đáp xuống đất, đổi thành ngồi các loại thú cưỡi đúng quy định.
Đối với Yến Lan mà nói, đây là lần đầu tiên chàng bước vào nhân gian sau khi đặt chân xuống đất.
Nhập gia tùy tục, Yến Lan cởi trường bào của Vu tộc nhìn có vẻ quỷ dị ra, thay đổi thành trang phục như những người nơi này. ( truyện trên app T•Y•T )
Thế cho nên vào lúc Khương Phất Y ngồi ở đại sảnh lầu một của khách điếm ăn điểm tâm thì nghe được bên cạnh có những tiếng xì xào bàn tán của các cô gái, nàng tò mò ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một vị thế gia công tử cao quý dáng vẻ đoan trang đi xuống cầu thang, lần đầu tiên nhìn nàng suýt nữa không thể nhận ra đó là Yến Lan.
Còn nữa, đoạn đường đi lần này của bọn họ hầu như đều là đi qua các trung tâm thành phố lớn.
Dựa theo cách nói của Liễu Tàng Tửu, theo Lưu Tàng Tử, cuộc sống bí mật lớn nhất thường tồn tại giữa đám đông, và những nơi xa xôi hơn thường dễ gặp phải rắc rối.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn có thể tránh được những rắc rối đó, luôn luôn có những chuyện sẽ phát sinh ngoài kế hoạch.
Ngày hôm đó khi sắp tiến vào thành Vân Châu bọn họ lại bị ngăn cản ở bên ngoài.
Không chỉ có mỗi bọn họ, từ sáng sớm cửa thành Vân Châu đã bị phong tỏa. Buổi trưa mặt trời nóng hừng hực, ngoài cửa lại tụ tập hơn trăm người, thanh âm thảo luận liên tiếp ồn ào.
“Chúng ta về trước đi, hoặc là đi đi đến những trấn bên cạnh chờ tin tức, nghe nói trong thành đang có mấy vị khách quý, là từ Thần Đô tới, trong chốc lát sẽ không cho chúng ta vào thành.”
Thần Đô đến thì làm sao, có thể quan trọng tới mức canh phòng nghiêm ngặt như vậy sao?
“Không liên quan đến thành chủ, là quận thủ hạ lệnh, người đó tỏ vẻ coi trọng bọn họ, hơn nữa người ta tới bắt yêu, nói cho cùng cũng là vì bình an của tiểu dân như chúng chúng ta.”
“Thứ kia... Xác định là yêu sao?”
“Chúng ta làm sao biết, nhưng mà ở xung quanh thôn Ngô gia xác thực đã bị phong tỏa, bên trong tất cả đều là khói đặc, bên ngoài dán đầy hoàng phù, vài bước sẽ có một cái thủ vệ.”
Khương Phất Y nghe nửa ngày, đại khái biết được bên phía Tây Bắc có một thôn Ngô gia, lúc thôn dân đục giếng, đào ra một cái bình kín miệng.
Sau khi mở nắp ra, bình nhanh chóng phóng ra hàng loạt khói đặc, dẫn đến việc không ít thôn dân lâm vào trạng thái điên cuồng.
Nhưng khói đặc kia cũng không khuếch tán ra ngoài quá xa.
Liễu Tàng Tửu đoán: “Cửa đàn là một tầng phong ấn, bên ngoài thôn hẳn là còn có một tầng phong ấn khác.”
Khương Phất Y gật đầu, nhìn về phía Yến Lan, để mà nói thì phương diện này chàng mới là người trong nghề.
Yến Lan hiển nhiên thiếu hứng thú: “Bên phía Thần Đô đã phái người đến, không cần đến phiên chúng ta lo lắng, đi nơi khác thôi.”
Liễu Tàng Tửu chính là yêu nên hắn càng không có hứng thú với bắt yêu, lập tức lấy bản đồ ra: “Vậy chúng ta đi vòng qua đi, đi đường ban đêm đến thành tiếp theo.”
Yến Lan không đồng ý: “Chúng ta vẫn nên tìm một thôn xóm gần đây, miếu bỏ hoang cũng được, nghỉ ngơi một đêm rồi đi.”
“Có phải thân thể của huynh không thoải mái không?” Khương Phất Y hai ngày nay luôn có cảm giác chàng có chút mất hồn mất vía, điều này khiến nàng không thể không nhớ tới Ký Hồn trong cơ thể của chàng.
Nhưng cũng đã qua mấy tháng, Ký Hồn hẳn là đã ký sinh ổn thỏa rồi chứ?
Chẳng lẽ là vì mỗi đêm đều đúng giờ hồi tưởng những mảnh vỡ oán lực kia, hao phí quá nhiều tinh lực nên mới khiến chàng như thế?
Khương Phất Y đang muốn nói không vội thì Yến Lan lui ra ngoài đám người: “Ta không sao.”
Khương Phất Y càng nhìn hắn càng cảm thấy kì quái, bước chân có chút dồn dập, giống như trong đám người có mãnh thú ăn thịt người vậy.
Dù là người sơ ý như Liễu Tàng Tửu cũng có thể nhìn ra một ít vấn đề: “Đại ca ngươi là làm sao vậy?”
Khương Phất Y nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không hiểu: “Chúng ta đi thôi.”
Sau đó cùng với Yến Lan lui về phía sau.
Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng hươu kêu thanh thúy dễ nghe.
Khương Phất Y nhìn ra xa phía trước, chỉ thấy trên quan đạo xuất hiện một chiếc xe hươu hoa mỹ chậm rãi chạy tới.
Hơn mười con linh lộc mở đường, nhìn qua có chút khí chất cao quý.
Dân chúng chen chúc ngoài cửa thành nhìn thấy những linh lộc kia, nhao nhao tránh sang hai bên.
Liễu Tàng Tửu cũng nhanh chóng kéo Khương Phất Y đi sang bên cạnh: “Linh lộc là dấu hiệu của Văn Nhân thế gia.”
Khương Phất Y “A” một tiếng, Văn Nhân thế gia, nho tu thế gia xếp hạng thứ nhất ở Vân Điên quốc.
Bọn họ quản lý Nhược Thủy học cung, còn chịu trách nhiệm biên soạn toàn bộ các bảng xếp hạng tu hành của Vân Điên quốc, cùng với những tài nguyên họ phân phát nên chắc chắn không có người tu hành nào muốn bản thân sẽ đắc tội bọn họ.
Nhưng bước chân Yến Lan cũng không ngừng, chàng không hề có ý định chỉ đứng sang một bên.
Khương Phất Y thấy thế thì lập tức kéo Liễu Tàng Tửu đuổi theo.
Xe hươu cùng Yến Lan sát vai đi qua, người con trai ngồi trên xe cầm trong tay một cây quạt xếp, vén rèm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Yến Lan vững vàng bước đi, nhìn không chớp mắt, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Vội vàng thoáng nhìn lướt qua, Khương Phất Y nhìn thấy người con trai trên cỗ xe kia mặt như mũ ngọc, mặt mày có vài phần ngả ngớn.
Đồng thời, bên cạnh chỗ của hắn còn ngồi một người khác.
Cách khe hở của rèm xe nàng không phân biệt được, là nam hay nữ cũng không thấy rõ.
Khương Phất Y cũng không có lòng hiếu kỳ nhiều đến như vậy, bước nhanh qua.
“Xem ra người trong thành kia có lai lịch không nhỏ.” Liễu Tàng Tửu thấp giọng nói: “Ngay cả Văn Nhân thế gia cũng phái người tới.”
Khương Phất Y nghi hoặc: “Văn Nhân thị không phải nho tu sao, sao lại chạy tới bắt yêu?”
Liễu Tàng Tửu suy đoán: “Chắc là họ đến đây để đánh giá tình hình. Ta còn đang tự hỏi, khi rắc rối xảy ra ở biên giới tại sao cần phải gửi người từ Thần Đô đến, và sau khi đến thì nơi họ đi đến trước tại sao không phải là thôn Ngô gia mà ở lại trong thành phố. Hóa ra họ đang chờ đợi một số người.”
Khương Phất Y cố gắng lý giải: “Ý của ngươi là cái giếng đó trở thành một thử thách, một cuộc kiểm tra cho các học sinh của Thần Đô?”
Liễu Tàng Tử sờ cằm: “Có lẽ vậy, những người tham gia cuộc kiểm tra này thường là những tân binh của các gia đình lớn, chưa bao giờ tham gia vào bảng xếp hạng. Có thể nói, xem lần này sẽ như thế nào để xếp hàng.”
Khương Phất Y quay đầu lại liếc nhìn xem cỗ xe hươu.
Liễu Tàng Tửu nhíu mày: “Nghe nói con trai của Văn Nhân thế gia đều là những mỹ nam, cũng không biết người vừa rồi là ai nữa.”
“Không phải, ta chỉ là có cảm giác có người đang nhìn đánh giá ta.” Khương Phất Y vội vàng phủi sạch.
Nàng không thích nhất chính là nho tu nho nhã, dù lớn lên đẹp bao nhiêu thì cũng vô dụng.
Trong cỗ xe hươu.
Văn Nhân Phong tò mò hỏi người bên cạnh: “Văn Nhân tộc và Vu tộc chúng ta vốn có thù oán cho lên ta mới liếc mắt nhìn Vu tộc kia một cái, nhưng Sơn công tử là nhìn cái gì?”
“Ta cũng không có nhìn hắn.”
…
Ban đêm, ba người Khương Phất Y ngủ trong một miếu đổ nát bên cạnh một thôn gần đó.
Trước khi đi ngủ, Khương Phất Y lại hỏi Yến Lan một lần: “Huynh thật sự không sao chứ?”
Yến Lan giống như bị nàng hỏi nên có chút không kiên nhẫn, nâng mí mắt lên, cho nàng một ánh mắt với ý “Xin cho ta yên tĩnh một lát”.
Khương Phất Y lại không thể không làm phiền chàng: “Nếu thật sự là bởi vì hồi tưởng những oán lực mảnh vỡ kia khiến huynh cảm thấy mệt mỏi thì dừng lại đi, một ngày nào đó ta sẽ tự mình nhớ được. Hoặc là khi ta gặp lại người đã hại ta, đối phương thấy ta không chết thì có khả năng sẽ tiếp tục ra sức để tiếp tục hạ sát ta, ôm cây đợi thỏ cũng là một kế hoạch không tồi.”
“Không có gì đáng ngại.” Yến Lan biết nàng là thật sự có lòng quan tâm, cố gắng duy trì tính kiên nhẫn của mình: “Ta là do nhìn thấy Văn Nhân thị nên tâm tình không tốt.”
“Văn Nhân thế gia?” Khương Phất Y không biết vì sao, nhưng nếu là ân oán trong tộc, nàng sẽ không hỏi thêm nữa.
Một canh giờ sau.
Yến Lan chờ hai người ngủ, đi ra khỏi miếu đổ nát, trực tiếp vòng ra sau miếu.
Bước chân đột nhiên lảo đảo, thân thể nghiêng về phía trước, phun ra một ngụm máu.
Một luồng khói hồn từ trong tay áo chàng bay ra, ngưng kết thành một con khỉ gầy, lăn lộn trên mặt đất: “Ta đói a, ta đói a!”
Đôi mắt sâu thẳm của Yến Lan dần dần nổi lên sát ý: “Hôm nay ở ngoài thành vậy mà ngươi lại muốn hút hồn phách của bách tính bên cạnh?”
Khỉ ốm lăn lộn xong, ngồi dưới đất oa oa khóc lớn, tiếng khóc giống như đứa bé trai năm sáu tuổi: “Nhưng chủ nhân, hồn phách của người ta không ăn được, nếu như cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ chết, Vu tộc các người đã nuôi ta mấy ngàn năm, ta sẽ chết trên tay người mất.”
Yến Lan mím chặt môi, chẳng biết tại sao Ký Hồn vẫn không thể hoàn toàn dung hợp với chàng, cũng không thể lấy hồn phách lực của chàng làm thức ăn.
Ký Hồn nói thần hồn của chàng kiên cố không thể phá vỡ, giống như một khối sắt, cắn một miếng suýt nữa gãy răng.
Gần đây nó dần xao động, cả ngày đều muốn hút thần hồn của người khác.
Yến Lan áp chế nó, tuy nhiên việc áp chế ngày càng vất vả, khó khăn.
Con khỉ gầy uất ức nói: “Chủ nhân, nếu không ăn một miếng, ta thật sự sẽ chết đói.”
Không cần nó nói, Yến Lan đã sớm nhìn ra, nó từ một con heo con mập mạp tròn vo, béo tốt dần dần biến thành hình dáng hiện tại, khô gầy như que củi, gần như muốn tiêu tán.
Nhưng nếu như để nó đi hút hồn phách người khác, mặc dù người đó sẽ không chết, cùng lắm cũng chỉ là sẽ bị một trận bệnh, nhưng mà Yến Lan chắc chắn sẽ không có khả năng đáp ứng yêu cầu này của nó.
Con khỉ đã cùng với Yến Lan nói về vấn đề này rất nhiều lần, cuối cùng nó cũng xác định chính mình thật sự không thể lay chuyển được chàng, cuối cùng thỏa hiệp nhận thua: “Kỳ thật không chỉ là nhân loại, ta cũng có thể ăn chút hồn phách của yêu thú.”
Yến Lan cụp mắt trào phúng: “Sáng sớm nay khi ta hỏi ngươi, vì sao không nói? Bây giờ nói đã quá muộn rồi.”
Từ Thần Đô đến một đám người tu hành, yêu thú phụ cận đã sớm nghe tin mà chạy.
Khỉ ốm vẻ mặt cầu xin: “Vậy ngài có thể đi đến những nơi gần đây tìm hồn phách động vật nhỏ, lót đệm cho ta trước đi.”
Yến Lan thờ ơ.
Khỉ ốm bắt lấy vạt áo chàng lắc lư: “Ta sai rồi, thật sự biết sai rồi.”
Yến Lan rốt cục thu hồi nó vào bên trong tay áo, lạnh giọng cảnh cáo: “Nghe cho kĩ, bất luận trước kia tổ tiên ở Vu tộc của ta đối xử với ngươi như thế nào, ở trong tay ta nếu ngươi dám ngỗ nghịch, ta liền dám hủy ngươi, cho dù là cùng ngươi đồng quy vu tận.”
…
Bánh ngọt mà Yến Lan chuẩn bị trước khi xuất phát đã ăn hết sạch, buổi sáng sau khi tỉnh ngủ Khương Phất Y đi đến trong thôn bên cạnh mua chút đồ ăn.
Nghe được một tin lạ.
Lúc trở về miếu đổ nát, Khương Phất Y nheo mắt nhìn Liễu Tàng Tửu: “Có phải là do ngươi làm không?”
Liễu Tàng Tửu vừa mới tỉnh ngủ, đang lấy móng vuốt dụi dụi mắt, đột nhiên biến thành hình người: “Cái gì?”
Khương Phất Y ôm lấy cánh tay: “Hơn nửa đêm không ngủ, đi mở hết chuồng gà trong thôn, cắn chết mấy chục con gà.”
Yến Lan đang ngồi thiền, ngón tay run lên, bất giác cúi đầu.
May mắn chàng có mang theo một con hồ ly.
Liễu Tàng Tửu kinh ngạc: “Không có, tối qua ta chưa có từng rời khỏi miếu.”
Khương Phất Y trong ánh mắt tràn ngập vẻ không tin: “Hiện tại các thôn dân đang náo nhiệt thảo luận, đến tột cùng là Bồ Tát sống từ đâu tới, cắn chết mấy chục con gà thôi mà có thể để lại nhiều vàng như vậy.”
Liễu Tàng Tửu vừa nghe lời này, lập tức cũng ôm lấy cánh tay, ngửa đầu ưỡn ngực cùng Khương Phất Y mặt đối mặt tranh luận: “Trả tiền?”
A, Khương Phất Y suy nghĩ chuyện này lại một chút.
Chuyện kia thật đúng là có chút kỳ quặc, ai lại hơn nửa đêm chạy đi mở cửa chuồng gà làm chuyện xấu mà lại còn gây chú ý như vậy?
Có lẽ nào?
Nàng quay đầu nhìn Yến Lan.
Yến Lan ra vẻ bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, giả vờ như chàng không có hứng thú với cuộc trò chuyện của hai người.
Không sao, tính tình của chàng vốn luôn lạnh lùng như vậy.
Khương Phất Y: “...”
Phá được vụ án này rồi.
Trách không được cả ngày che che giấu giấu đeo mặt nạ, nguyên lai trên đời này thật sự có người chỉ vì chột dạ mà đỏ mặt.