"Thiếu Quân Vu tộc một lời đã định, ta tin tưởng ngươi một lần." Liễu Tàng Tửu cũng không ép buộc. hắn vỗ tay: "Bây giờ xuất phát luôn sao?"

"Đúng thế." Yến Lan tung ra đôi cánh đen: "Muội muội ta bệnh nặng vừa mới khỏi, không thích hợp dùng kiếm để đi đường dài, ta cần ngươi giúp đỡ."

Một đường dài toàn được nghe gọi là "thánh nữ" lúc này Khương Phất Y lại nghe câu "muội muội" này cũng không còn hoảng hốt, nàng thờ ơ: "Muội không có vấn đề gì cả."

Điều khiển kiếm để di chuyển cũng không phí sức.

Khương Phất Y đang muốn ném kiếm ra thì đã thấy Liễu Tàng Tửu từ đầu đến chân hiện lên hồng quang, hóa thành một con xích hồ, quay đầu nhìn về phía nàng: "Bớt cậy mạnh, ngươi là ta thả ra, ta còn có thể không rõ ràng tình trạng hiện tại của ngươi sao?"

Khương Phất Y hơi kinh ngạc: "Thì ra ngươi là yêu hồ?"

Khó trách Yến Lan lựa chọn mang hắn theo, không chỉ có thể dẫn đường mà hắn còn có thể làm thú để cưỡi.

Con hồ ly hồng hất hất cái đuôi lông xù: "Ngươi thấy rất kỳ lạ à?"

"Không cần nghi ngờ hiểu biết của muội muội ta về yêu hồ." Yến Lan ra hiệu cho Khương Phất Y bắt đầu xuất phát: "Bởi vì hắn cũng không phải là được nuôi dưỡng từ một con yêu hồ ngàn năm nên ta đoán hắn có thể là một con yêu hồ trời sinh hoặc là hắn may mắn, được trời cao yêu thương nên có thể biến thân từ khi còn nhỏ."

"Hắn nói đúng đấy." Liễu Tàng Tửu thầm nghĩ người này quả nhiên có chút tài năng, quay đầu một hồi lại nói: "Không đúng! Ngươi có ý gì? Ngươi đang nói ta ngu ngốc, làm mất mặt tộc hồ ly sao?"

Tuy nhiên hắn hỏi quá trễ rồi, Yến Lan đã dùng đôi cánh đen bay đi, khoảng cách với hắn phút chốc đã hơn mười trượng. (App T-Y-T)

Trong trạng thái hình thú, Liễu Tàng Tửu suýt nữa không khống chế được bản năng, muốn nhanh đuổi theo cắn nát chàng.

Khương Phất Y đi tới: "Đừng nóng giận, huynh ấy chính là có chút xấu tính như vậy nhưng sẽ không gây hại đến ai cả."

"Ta sẽ không đi chấp nhặt với hắn." Liễu Tàng Tửu nhe răng: "Ngươi mau lên đi, trễ nữa thì sẽ không đuổi kịp hắn mất."

Khương Phất Y ngồi trên lưng xích hồ, nàng được chở bay về phía đám mây: "Lúc nãy ta không có thời gian để hỏi, ngươi mượn Tương Tư kính là vì tìm người tỷ tỷ kia của ngươi đúng không? Vì sao lại nhận lầm ta thành tỷ tỷ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết dung mạo của nàng ấy sao?"

Liễu Tàng Tửu nói: "Biết chứ, nhưng dung mạo của tỷ ta sẽ thay đổi."

Khương Phất Y kịp phản ứng: "Đúng rồi, nàng ấy là yêu hồ."

Liễu Tàng Tửu lắc đầu: "Tỷ của ta không phải hồ ly, tỷ ta là một gốc tiên thảo tinh thông y thuật, tâm địa lương thiện."

Khương Phất Y: "..." 

Thành phần trong gia đình này có chút rắc rối.

Liễu Tàng Tửu giải thích: "Hơn hai mươi năm trước, ta và tỷ ta ở thành Tu La Hải mở một nhà thuốc..."

Khương Phất Y hỏi: "Thành Tu La Hải?"

"Ngươi không biết sao?" Liễu Tàng Tửu cảm thấy kỳ lạ: "Nơi đó tam giáo cửu lưu, chủng loại gì cũng có, là chợ đen lớn nhất thế gian."

Khương Phất Y không có bất kỳ ấn tượng nào với nơi này hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Liễu Tàng Tửu thở dài: "Có một ngày, trong tiệm nhà ta có một vị khách nhân mắc bệnh kỳ lạ, cầu xin tỷ ta chữa bệnh giúp hắn. Nhưng muốn trị bệnh cho hắn thì cần sử dụng một vị dược liệu cực kỳ quý hiếm làm thuốc dẫn. Thuốc dẫn kia trong tiệm chúng ta không có, bởi vì sau khi hái xuống phải lập tức chế thuốc dùng nếu không sẽ xem như công cốc. Tỷ ta vốn đã từ chối, nhưng cái giá mà hắn đưa ra thật sự quá cao, tỷ ta liền theo hắn cùng nhau rời khỏi thành Tu La Hải, nói cho ta biết tỷ ta đi nhiều nhất nửa năm rồi sẽ trở về..."

Tốc độ nói của hắn từ từ chậm lại, tự trách: "Đều là vì nuôi sống ta, tỷ ta mới có thể tham chút tiền tài kia. Nhưng khi đó ta chỉ là tiểu hồ ly không hiểu chuyện, chỉ lo chơi đùa, không quan tâm cái gì hết, cũng chưa từng nhớ tên loại thuốc dẫn cùng với bộ dạng vị khách nhân kia, thậm chí cũng không nói lời tạm biệt với tỷ ta."

Khương Phất Y yên lặng nói: "Ta cũng vậy."

Mẹ của nàng đã phải trả một cái giá rất đắt để có thể đưa nàng ra khỏi biển.

Nhưng lúc ấy nàng mơ mơ màng màng, ngay cả một câu nói tạm biệt cũng chưa kịp nói.

Khương Phất Y nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng của mình: "Ngươi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng tìm kiếm nàng ấy, nhất định là do vẫn còn có dấu vết cho thấy nàng ấy còn sống đúng không?"

Giọng Liễu Tàng Tửu đang dần dần nhỏ xuống lại vang dội lên: "Đúng thế, tỷ ta từng tặng ta một phiến lá của tỷ ấy, có thể đảm bảo khi ta bị thương thì ta có thể nhanh chóng khỏe lại, khôi phục thân thể. Phiến lá kia đến nay chưa từng héo rũ, ta tin tưởng tỷ ta nhất định còn sống, chỉ là đang bị giam cầm ở nơi nào đó, chờ ta đến cứu."

Mười mấy năm qua, hắn vì tìm Liễu Hàn Trang mà đi khắp nơi trên thế gian này, yêu ma cảnh vực chưa nơi nào chưa đi, cho dù nhiều lần trọng thương gần chết cũng không dám lấy ra để dùng.

Đó là bằng chứng duy nhất mà hắn có thể xác nhận rằng Liễu Hàn Trang còn sống.

"Đại ca nói tỷ ta đã chết, lúc hái lá cây xuống thì lá đã không còn liên quan gì đến thân, không thể dùng để làm chứng rằng tỷ ta vẫn còn sống. Ta không tin, lá cây một ngày không héo rũ, ta liền tìm một ngày, một đời không héo rũ, ta liền đi tìm một đời."

Khương Phất Y gật đầu phụ họa: "Còn có hy vọng thì chính là chuyện tốt."

Tâm hắn tồn tại một chấp niệm sâu sắc như thế, lúc này nàng mới có thể hiểu được vì sao Liễu Tàng Tửu giây trước vừa nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, giây sau đã không chớp mắt quỳ xuống trước Yến Lan.

Khương Phất Y hỏi: "Những chuyện này ngươi đã nói với Yến Lan chưa?"

Liễu Tàng Tửu nói: "Nói rồi, ta mượn bảo vật sao có thể không nói rõ lý do muốn mượn chứ?"

Khương Phất Y im lặng, cái này không có gì lạ.

Yến Lan chắc chắn biết hắn sẽ đi trộm cắp ở phủ Thiên Khuyết cho nên cũng không chủ động nói cho hắn biết thật ra Tương Tư kính không phải ở Vạn Tượng Vu.

Liễu Tàng Tửu do dự chốc lát rồi cũng nói tiếp: "Không phải là ta châm ngòi ly gián nhưng lúc trước ở tế đàn Vạn Tượng Vu ta đều nghe thấy rõ hết, ngươi vừa mới nhận tổ quy tông, lại còn là cùng cha khác mẹ với Yến Lan. Ngươi vẫn nên tự mình cẩn thận một chút, vị đại ca kia của ngươi thật sự rất là đáng sợ."

Khương Phất Y nói: "Ngươi còn giận huynh ấy vì đã đuổi đánh ngươi cả một đường dài sao? Ban đầu ta cũng cho rằng huynh ấy đánh ngươi là vì muốn tiết kiệm thời gian của huynh ấy. Nhưng mà sự thật không phải…"

Vu Vạn Tượng tuy rộng lượng với người ngoài, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng mà hình phạt đối với những tên trộm bảo vật rất là nặng.

Một đường thỉnh thoảng Yến Lan mới đánh hắn một trận, nhìn qua có thể rất tàn nhẫn nhưng ra tay lại rất có chừng mực, tổn thương da không tổn thương xương: "Bởi vậy ngươi chỉ bị phạt nhốt ở thủy lao một năm, không cần bị roi. Nếu như chịu một trăm roi đau thấu xương, ngươi hiện tại chắc chắn là đang nằm ở trong phòng giam không ngồi dậy nổi."

Liễu Tàng Tửu không tin lời nàng nói lắm, dù sao hai người họ cũng là hai huynh muội, đương nhiên nàng sẽ giúp đại ca mình nói vài câu tốt.

Quan trọng hơn là, hắn cười nhạo một tiếng: "A, các người đều là coi thường ta, từ nhỏ đến lớn những trận đánh đập lớn bé gì mà ta chưa từng chịu qua, chỉ là một trăm roi sao có thể làm cho ta không thể dậy nổi?"

Khương Phất Y: "..."

Nàng chỉ mỉm cười không tiếp tục tranh luận với hắn.

Cúi người nhìn xuống, đập vào mắt nàng chính là núi xanh triền miên không thấy điểm dừng.

Vạn Tượng Vu chính là đang ẩn nấp giữa mười vạn ngọn núi lớn này, trong không khí đều tràn ngập mùi cỏ cây nồng nặc, cùng với mùi đất nhàn nhạt.

Mà nơi này cùng với Vân Đỉnh ở Biên Thùy Bắc Hải lại là là băng sơn cùng biển rộng, sau khi lên bờ đi ra mấy ngàn dặm sẽ ngay lập tức một gốc cỏ xanh cũng đều không thấy xuất hiện.

Nhưng hai nơi này có một điểm chung chính là ít người lui tới.

Đều là một nơi lý tưởng để giết người vứt xác.

Khương Phất Y lại hỏi: "Liễu Tàng Tửu, núi Lục Hào ở hướng nào?"

Liễu Tàng Tửu cong chân trái: "Sắp ra khỏi Diên Nam rồi, nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn trong ranh giới của Diên Nam."

Diên Nam đã từng là một quốc gia, nhưng mà đã sớm được phân vào bản đồ của Vân Điên quốc, trở thành một quận của Vân Điên quốc.

Vân Điên quốc lúc trước tốn một thời gian rất dài, khoảng ba trăm năm để tấn công Diên Nam cằn cỗi, chính là để không gặp phải chướng ngại gì khi tiến gần đến Vạn Tượng Vu.

Khương Phất Y nhìn lại hướng phía bắc: "Lần này chúng ta đi đến Thần Đô, có thể hay không sẽ đi ngang qua núi Lục Hào?"

Liễu Tàng Tửu nheo một con mắt nhìn xung quanh phán đoán: "Có thể nhưng sẽ hơi lệch hướng đi ban đầu một chút, thế nhưng cũng sẽ không lệch đi nhiều lắm, như thế nào, ngươi muốn trở về ‘nơi chôn cất’ của chính mình sao?"

Khương Phất Y ấn giữ tóc mái đang bị gió thổi bay tứ tung: "Lúc ấy không để ý nên không biết đã làm rơi mất dây chuyền có chứa vật quan trọng với ta, ta muốn vào trong quan tài tìm xem sao."

Liễu Tàng Tửu tăng tốc: "Vậy phải đi nói với đại ca ngươi một tiếng."

Núi Lục Hào là một ngọn núi cằn cỗi, không những không có người sinh sống mà ngay cả một con quỷ nhỏ cũng không tồn tại.

Cỗ quan tài kia của nàng vẫn còn ở đấy, Khương Phất Y lật trong lật ngoài một lần rồi lại một hồi nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa thể tìm được mặt dây chuyền quan trọng của mình.

Liễu Tàng Tửu cũng giúp đỡ tìm: "Mặt dây chuyền kia của ngươi trông như thế nào?"

Khương Phất Y khoa tay múa chân: "Là một con ốc biển nho nhỏ nhìn rất bình thường."

Liễu Tàng Tửu cẩn thận nhớ lại: "Lúc ta mở nắp quan tài ra thì thấy cổ ngươi không có đeo bất kỳ vật trang sức nào cả."

Khương Phất Y cũng chỉ đến để thử xem thôi, nàng đã sớm biết cơ hội tìm được không quá cao nên cũng không hy vọng quá nhiều: "Thôi bỏ đi, dù sao cũng không có phải là vật gì quá quan trọng."

Những món đồ đó quả thật có giá trị nhưng thật ra cũng không quá quan trọng.

Nàng chỉ là muốn mở ra nhìn xem, từ lúc lên bờ cho đến nay nàng đều nhét những thứ nàng thấy có ích vào, không chừng khi nhìn những món đồ đó có thể sẽ giúp nàng nhớ được nhiều thứ hơn.

"Ngươi nhìn bên kia xem." Liễu Tàng Tửu chỉ vào cây tùng dài ngang sườn núi kia, Yến Lan đang yên tĩnh đứng trên thân cây, nhìn tựa như lúc trước chàng đến để bắt hắn: "Đại ca ngươi, đối với chuyện ngươi bị người ta đóng đinh lại thờ ơ."

Khương Phất Y cũng không thể giải thích cho hắn hiểu, vốn dĩ chuyện này với Yến Lan không có liên quan gì cả.

Yến Lan mở miệng: "Khương…"

Trước mặt Liễu Tàng Tửu, không thể gọi "Khương cô nương".

Hai chữ "muội muội" lại càng ngượng miệng.

Yến Lan chần chừ một lát: "A Phất, vết thương trí mạng ở trên ngực muội có phải là từ lúc ở núi Lục Hào có không?"

Tiếng "A Phất" này khiến Khương Phất Y nghĩ tới mẫu thân, nàng hơi thất thần, một lúc sau mới đáp lời: "Hẳn là như vậy, cũng không thể có người ở nơi khác giết ta rồi lại trèo đèo lội suối khiêng ta tới nơi này để chôn. Rảnh rỗi như vậy không bằng mua một bình hủy xác đi."

Yến Lan vẫn suy nghĩ: "Nếu như là trong vòng năm năm, vậy thì có thể thử xem sao."

Khương Phất Y khó hiểu: "Thử cái gì chứ?"

Yến Lan: "Chờ đến lúc trời tối."

Không biết trong hồ lô chàng bán thuốc gì, Khương Phất Y chỉ có thể chờ.

Sau khi màn đêm buông xuống, Yến Lan ngồi xuống bên cạnh nàng: "Thử tìm kiếm mảnh vỡ oán hận của muội xem?"

Khương Phất Y đang dựa vào cây ngủ gật, bị chàng dọa nhảy dựng: "A?"

Yến Lan chỉ chỉ vào trái tim của nàng: "Khoảnh khắc mà muội bị đâm, dưới cơn đau dữ dội, thần hồn chi lực sẽ tản ra bên ngoài một chút. Nếu lúc ấy trong lòng muội có oán khí, oán khí này sẽ ngưng tụ vào thần hồn, có thể sẽ hình thành mảnh nhỏ của mảnh vỡ oán hận."

Nếu như ở những nơi đông người thì sẽ rất nhanh bị phân tán.

Nhưng núi Lục Hào vốn yên tĩnh, Yến Lan mới vừa xem qua phong thủy nơi đây, là một kết cấu dễ tụ không dễ tiết, oán lực có thể tồn tại trong khoảng thời gian dài hơn một chút, có lẽ có thể thu thập được một mảnh.

Khương Phất Y nhíu mày: "Thu được thì có lợi ích gì?"

Yến Lan nói: "Chỉ cần lấy được một mảnh vỡ oán hận của muội, ta có thể dùng bí thuật tộc ngay lập tức, sau đó có thể nhìn thấy hình ảnh khi muội bị giết."

Liễu Tàng Tửu kinh ngạc: "Cái này cũng làm được sao?"

Khương Phất Y hai mắt đột nhiên sáng lên: "Vậy nên tìm kiếm thứ đó như thế nào?"

Yến Lan: "Ta không biết cách để tìm được, ta chỉ có thể giúp muội hồi tưởng lại những hình ảnh đó."

Khương Phất Y: "..."

Liễu Tàng Tửu: "..."

Yến Lan thấy vậy lại nhắc nhở nàng: "Không phải cha đã đưa cho muội một đóa hoa Âm Linh sinh trưởng ở Cực Âm mộ huyệt, có thể hấp thu sinh mệnh con người sao?"

Khương Phất Y không nói hai lời, lập tức từ trong linh đài lấy ra hoa Âm Linh héo rũ, cắn ngón tay, thi triển huyết tế thuật.

Hoa Âm Linh giống như mỹ nhân vừa tỉnh ngủ, lười biếng giãn ra, hiện lên trước mặt nàng.

Kế tiếp, Khương Phất Y không biết nên làm như thế nào, dùng ánh mắt cầu cứu hướng phía Yến Lan.

Yến Lan quả thật cũng không hiểu biết lắm, tuy nhiên từ khi còn nhỏ chàng đã học được rất nhiều điều, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết: "Hoa Âm Linh đã nhận chủ, cùng muội tâm ý tương thông, mà ta cũng đã báo cho muội biết hướng để làm, muội hãy tự mình làm thử đi."

Khương Phất Y chỉ có thể phóng thích hương hoa trước, lấy thần thức điều khiển sợi tơ, tản ra trong sơn cốc.

Khống chế cỏ cây, khống chế những con vật nhỏ, nhưng căn bản nàng không cảm nhận được cái gì gọi là oán hận xung quanh nàng cả. ( truyện trên app T Y T )

Khương Phất Y gian nan nói: "Những gì huynh nói thật sự quá không rõ ràng, có thể nói chi tiết hơn một chút được không?"

Yến Lan im lặng, cũng hoàn toàn không nghĩ ra cách để giúp đỡ nàng.

Phụ thân luôn khen nàng thiên phú hơn người, tính giác ngộ cực kì cao, chàng cảm thấy nàng chắc có thể thực hiện được.

Còn nữa, Yến Lan cũng có vài phần tò mò.

Chàng cũng có tâm tư riêng, Yến Lan muốn nhìn xem thiên phú của nàng rốt cuộc là tốt đến như nào, nàng có thể ngộ giác cao đến chừng nào mới có thể được cha của chàng khen không dứt miệng như vậy.

Mà đối với Yến Lan, từ lúc còn nhỏ chàng đã luôn muốn nghe một câu khen ngợi từ cha mình, nhận được lời khen cũng không biết phải trải qua bao nhiêu khó khăn.

Khương Phất Y thấy chàng thờ ơ, chính mình lại không muốn bỏ cuộc, chỉ có thể được ăn cả ngã về không.

Nàng không hề điều khiển tơ hoa, nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng lúc mới vừa tỉnh lại cảm giác trên ngực đau đớn.

Nàng đem những thống khổ lúc đó tích tụ lại, rút ra, toàn bộ chuyển vào trong hoa Âm Linh.

Liễu Tàng Tửu vốn đang đứng bên cạnh nàng, giờ phút này vội vàng rùng mình một cái, nỗi sợ hãi khó có thể nói thành lời bao phủ khiến hắn bất giác lui về phía sau vài bước.

Nhìn Khương Phất Y nhắm chặt hai mắt, hai chân rời mặt đất, chậm rãi trôi nổi giữa không trung.

Hoa Âm Linh trước mặt nàng bắt đầu xoay tròn xung quanh nàng, mỗi khi di chuyển một chút khoảng cách lại sinh ra một đóa hoa, không bao lâu, vô số đóa hoa màu tím bao quanh nàng.

Gió xoáy linh lực nhấc lên, tung bay mái tóc dài cùng với chiếc váy lụa màu tím của nàng.

Khương Phất Y bấm huyệt, tàn ảnh hoa Âm Linh quanh thân toàn bộ bay ra, dung nhập vào bóng đêm mênh mông.

Trước mặt nàng chỉ còn lại một đóa hoa gốc.

Hồi lâu sau.

Khương Phất Y mở mắt, triệu hồi bản thể, một lần nữa rơi xuống đất.

Khi nhìn về phía Yến Lan, trong mắt nàng tràn ngập áy náy: "Ta xin lỗi, có vẻ như đã thất bại rồi."

Yến Lan rõ ràng cảm giác nàng đã thành công, hơn nữa cho dù thất bại, chỉ có nàng có tổn thất, vì sao lại phải xin lỗi chàng?

Hô…

Một luồng gió âm u thổi qua.

Trong sơn cốc hắc ám yên tĩnh, dần dần sáng lên điểm sáng bừng cả sơn cốc, nhìn giống như sao trên màn đêm, cũng giống như đom đóm.

Khương Phất Y chỉ vào ánh sáng, ngượng ngùng nói: "Mọi người thường nói vạn vật đều có linh hồn, động vật nhỏ trong núi này, thực vật nơi này chắc chắn cũng có. Khi chúng gặp đau khổ, có phải cũng sẽ lưu lại những mảnh vỡ oán hận?"

Hẳn là những điều đó cũng vô cùng yếu ớt, nhưng thế mà lại có thể đều bị nàng tìm ra, không sót một cái.

Khương Phất Y hơi cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của chàng: "Ta thật sự không tìm ra được mảnh của mình, chỉ có thể phiền huynh hồi tưởng lại một lần."

Yến Lan: "..."

Chàng đúng là đã bất cẩn, chàng không nên tò mò về phán đoán của cha mình.

Như vậy khác gì mò kim đáy bể, nếu như đi hồi tưởng hết tất cả chuyện của các sinh linh thê thảm này thì mạng của chàng chính là muốn vứt đi một nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play