Phương Hủ Chi vẫn còn chưa kịp mở lời hỏi, Đường Nhạn hớt hãi hỏi với biểu cảm khát cầu tri thức: "Thái sư thúc còn lợi hại hơn cả Tam Tuyệt sao?"
Trong võ lâm, lấy thực lực làm gốc, trước nay lấy Tứ Thánh Tam Tuyệt làm Thái Sơn Bắc Đẩu, bọn họ là những ngọn núi những vùng biển không thể nào vượt qua được, không tài nào với tới.
Trong mắt Đường Nhạn, Thích tiền bối không đích thân dạy võ cho con gái của mình mà để cho thái sư thúc của nàng dạy, vậy thì thái sư thúc của nàng nhất định là thâm tàng bất lộ, là một cao nhân lánh đời không xuất đầu lộ diện, còn lợi hại hơn cả Thích Tự Thiên.
Thích Dung dùng ngón trỏ huơ huơ trước mặt Đường Nhạn rồi nói: "Ngược lại, Dư thái sư thúc của ta võ nghệ không cao, hoàn toàn không phải là đối thủ của cha ta, bằng không thúc ấy hận cha ta như vậy sao lại để cha ta sống đến tận hôm nay. Ta không có sư phụ, cốc Yên Hà chúng ta chỉ vì cha ta muốn tìm một nơi yên tĩnh hẻo lánh tránh thế sự, không được tính là môn phái giang hồ, vậy nên ta cũng xem như là người không môn không phái."
Phương Hủ Chi chầm chậm đặt đũa tre xuống, đầu đông Nam Cảnh lạnh buốt, chỉ vừa mới nói mấy câu mà mì trong tô đã nguội, hắn im lặng cụp mi.
Rèm cửa chắn gió của quán trọ bị Từ Yến Ngọc mở hé ra, cậu nói vọng vào trong quán trọ: "Ăn xong rồi thì chúng ta khởi hành sớm chút đi, về phái Thanh Phong sớm hôm nào thì đỡ phải lo lắng hôm đó."
Mùa đông ở Nam Cảnh, núi non vẫn một màu xanh biếc, những dãy núi trùng điệp nối tiếp nhau, sông núi hòa quyện, rậm rạp xanh tươi. Làn sương mỏng vắt qua đỉnh núi, phảng phất nét cô tịch và u hoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play