Khó khăn lắm trời mới không đổ cơn mưa, còn có ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mặt đất, đã đến lúc hoàng hôn, bên trong quán trọ cũng không có khách, vắng vẻ vô cùng, Đường chưởng quầy ngồi đấy ngủ gà ngủ gật, tiểu nhị trong quán tựa vào khung cửa khẽ thở dài.
Thích Dung quay về lúc nửa đêm, ngủ thiếp đi cả ngày trời, lúc này nàng mới thấy đói bụng xuống lầu kiếm ăn. Nàng bước xuống từ bậc thang, chiếc rũ lông vũ cọ sát vào vỏ kiếm, mỗi bước một vang lên.
Đường chưởng quầy bừng tỉnh giấc, nhìn thấy Thích Dung bèn hớt hải chạy lên đón: "Cô nương, có muốn ăn gì đó không? Tiệm tại hạ có đủ mọi món ạ."
Thích Dung mỉm cười khẽ lắc đầu, khó khăn lắm mới đến được Vân Châu một lần, tất nhiên phải đi thưởng thức những món đặc sản ở Vân Châu rồi, những món ở quán trọ này chắc chắn không ngon.
Nhìn thấy Đường chưởng quầy, nàng đột nhiên lại nhớ ra Tiêu Ý Ý và Du Trọng Bạch, cũng không biết bọn họ đã đi đâu, hôm qua có quay về không. Nàng hỏi: "Chưởng quầy này, hai thiếu hiệp giúp ta hôm qua ấy, đêm qua họ có quay về không?"
Đường chưởng quầy lắc đầu nhìn nàng, ông ta chợt ngẫn người, không mấy tình nguyện mà trả lời: "Chưa từng nhìn thấy, không biết có phải bọn họ đã rời khỏi Vân Châu rồi không, cơ mà mấy vị đại hiệp hôm qua xung đột với cô nương vẫn còn ở lại quán trọ đấy, cô nương thường ngày ra vào cẩn thận chút."
Nói không chừng Du Trọng Bạch cùng Tiêu Ý Ý mang thi thể của người đồng môn mang tên Hạo Nhiên kia về sư môn an táng rồi, Thích Dung cũng không hỏi thêm nữa, nàng nói: "Không biết Vân Châu có nơi nào tập trung nhiều nhân sĩ võ lâm lại không nhỉ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play