Phương Hủ Chi mất tự nhiên nuốt nước bọt: "Sao lại nói thế?"
Thích Dung sờ con dao nhỏ trong tay: "Ngươi đã biết Tô Nhược Bạch trúng loại độc gì từ lâu rồi đúng không, còn giả vờ dẫn ta tìm cơ quan khắp nơi, còn nghiệm xác ngay trước mặt ta. Phương công tử, ngươi hát kịch hay sao mà thích diễn quá vậy?"
Nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không được đúng lắm, theo lý mà nói vào đêm nàng và Phương Hủ Chi gặp nhau ở từ đường cũng đủ để chứng minh rằng nàng đến sơn trang Vấn Kiếm có mục đích khác. Tình cờ gặp mặt, bọn họ cũng không đến mức tin tưởng nhau, đêm hôm nay Phương Hủ Chi dẫn nàng theo rõ ràng không có lợi gì cho hắn cả, tại sao vẫn phải hao tổn tâm sức dẫn nàng vào mật thất cơ chứ?
Dẫn nàng theo thế này, chắc chắn hắn có ý đồ gì đó.
Phương Hủ Chi thở dài nói: "Cô nhìn ra từ lúc nào thế?"
"Từ lúc ngươi tìm thấy cơ quan của mật đạo khác trong mật thất một cách nhanh chóng, lúc ngươi vô duyên vô cớ nhắc đến Độc Tiên Đường Uyển Uyển trước mặt ta để dẫn dắt ta."
Khi hắn nghiệm thi của Tô Nhược Bạch Thích Dung đứng ngay bên cạnh, làm gì có chỗ nhô lên nào, rõ ràng là do hắn tự bịa ra. Thi thể của Tô Nhược Bạch chẳng có bất cứ dấu hiệu gì cả, hắn dựa vào đâu mà lại đoán chắc rằng Tô Nhược Bạch bị trúng độc mà chết, còn liên quan đến Đường môn nữa.
Tưởng nàng ngốc thật đấy à? Mắc bẫy của hắn hết lần này đến lần khác.
Nhìn thấy sắc mặt của Thích Dung trở nên lạnh lùng, đầu Phương Hủ Chi bất chợt đau nhói lên, hắn khẽ bật cười, đúng là giỏi thật, tiểu cô nương bây giờ càng lúc càng khó gạt rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play