“Ngươi định làm gì?” Lâm Nga sợ hãi, run rẩy đến mức lạc giọng.

Phùng Vận nhàn nhạt đáp: “Ngao Tử thích nhất là ăn những đôi mắt đẹp. Ngươi nói xem, nếu ta móc đôi mắt của ngươi ra, đám lính canh bên ngoài liệu có đến cứu không?”

Bên ngoài lều trướng im phăng phắc.

Đám lính canh dường như không nghe thấy gì cả.

Luật lệ kẻ mạnh ăn t.hịt kẻ yếu là điều Bùi Quyết luôn yêu thích. Cả đội quân Bắc Ung dưới sự cai trị của hắn đều điên cuồng khát máu. Nếu nhìn thấy đám nữ tù nhân tự g.i.ế.t lẫn nhau, bọn chúng có lẽ còn khoái chí hơn.

Lâm Nga chẳng còn tâm trí để khóc, cả người run lẩy bẩy vì sợ hãi. Xung quanh yên ắng đến đáng sợ, không ai lên tiếng. Một lúc lâu sau, chỉ có Văn Huệ rụt rè cầu xin cho nàng.

“Thập Nhị nương tha cho A Nga đi, đều là những kẻ đáng thương cả.”

Phùng Vận nhếch môi: “Ta ngồi trên chiếc chiếu rách này, chư vị có ý kiến gì không?”

“Không có.”

“Không dám.”

“Quý nữ đương nhiên nên ngồi chỗ cao.”

Bầu không khí trong lều bỗng chốc trở nên hòa hoãn.

Bọn họ cười nịnh bợ, nhưng Phùng Vận chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Người khác ra tay là vì tranh đoạt thiên hạ, còn trận đầu tiên sau khi nàng tái sinh lại chỉ vì một chiếc chiếu rách nát.

“Chư vị tranh thủ nghỉ ngơi đi. Đến tối, e là không còn cơ hội để các ngươi được yên giấc nữa…”

Tối nay?

Chẳng lẽ đại tướng quân muốn các nàng hầu hạ sao?

Đám nữ nhân nghe vậy thì lo sợ bất an.

---

Ngao Thất bị Bùi Quyết kéo đi luyện kiếm suốt một canh giờ.

Khi hắn sắp kiệt sức, Bùi Quyết mới lạnh lùng trở về phòng, bảo hắn đi mời ngự y.

Phù Dương Cửu là nhi tử của Thái y lệnh, lần này theo quân đi nam chinh với vai trò thái y trong quân đội.

Hắn là một trong số ít những người dám nói chuyện thẳng thắn trước mặt Bùi Quyết, cũng có thể coi là nửa bằng hữu của Đại tướng quân. Nhìn ánh mắt cầu cứu của Ngao Thất, Phù Dương Cửu lập tức hiểu ngay, chắc chắn Bùi Quyết lại phát bệnh.

Trận chiến ở An Độ chưa kịp nổ ra, Đại tướng quân không có cách nào phát tiết sự bạo liệt trong máu, nên hẳn là khó chịu lắm.

Thân thể bị kìm nén trong nhiều năm, ngoài việc dựa vào thuốc để kiểm soát, c.h.é.m g.i.ế.t và giao đấu là cách duy nhất để giải tỏa năng lượng.

Nhưng mà…

“Hà tất phải vậy?”

Phù Dương Cửu bắt mạch xong, chỉ thở dài:

“Dương khí tràn đầy, huyết mạch cuồn cuộn, tinh lực vượt xa người thường. Đại tướng quân sinh ra vốn đã phi thường, thuận theo tự nhiên là được, cớ gì lại tự làm khó mình?”

“Câm miệng!” Bùi Quyết cao lớn vạm vỡ, vừa tắm nước lạnh xong, lông mày còn vương hơi nước, đường nét ngũ quan càng thêm sắc lạnh. Cả căn lều ngập tràn khí tức băng giá.

Kiềm chế nhiều năm đã thành thói quen, nhưng Phù Dương Cửu thì thay hắn cảm thấy khó chịu.

Thao Dang

Người ta đều nói Bùi đại tướng quân tàn nhẫn, khát máu, nhưng kiểu kiềm chế cực độ thế này, không c.h.é.m thêm vài tên địch trên chiến trường mới là lạ. Chỉ có g.i.ế.t chóc nơi chiến trường mới có thể áp chế được ngọn lửa gào thét trong xương tủy của hắn…

Hắn cứ ngỡ việc thu nhận hai mươi mỹ nữ của An Độ là dấu hiệu Bùi Quyết đã nghĩ thông suốt.

Ai ngờ, lại nhốt tất cả vào một chỗ.

Phù Dương Cửu khuyên nhủ: “Kiềm nén quá lâu, một khi phản phệ thì sẽ càng đau đớn hơn. Vọng Chi (tên tự của Bùi Quyết), nóng trong hại thân, tắc chẳng bằng thông…”

Bùi Quyết vẫn lạnh lùng: “Kê thuốc.”

Khuôn mặt lạnh nhạt kia khiến Phù Dương Cửu rất muốn đánh hắn.

Thực ra, bệnh của Bùi Quyết chỉ là một vài phương diện vượt trội so với người thường, dương khí thịnh vượng, cũng chẳng phải vấn đề gì nghiêm trọng. Với một nam nhân ở vị trí cao như hắn, việc có nhiều thê thiếp là chuyện thường tình, không cần kiềm chế, càng không nên bận tâm…

Nói thẳng ra, đây là phúc phận mà người khác cầu còn không được…

Phù Dương Cửu lại khuyên nhủ: “Nữ tù của địch quốc thôi mà, ngươi đã nhận rồi thì chọn vài người vừa ý đưa vào trướng, ai dám nói ngươi sai?”

Thấy Bùi Quyết vẫn không đáp, hắn tiếp tục nói:

“Ta thấy cô nương nhà họ Phùng cũng không tệ, vừa nhìn đã biết là kiểu dịu dàng mềm mại…”

Ánh mắt Bùi Quyết chợt lóe lên, lạnh lùng bức người.

Hai người quen biết đã nhiều năm, Phù Dương Cửu không sợ hắn như những kẻ khác.

“Không thích nữ nhi nhà họ Phùng? Vậy thì chọn vài người khác trong số các mỹ nữ cũng được. Chắc chắn có người biết hầu hạ ngươi. Đừng ép bản thân, cũng đừng nghĩ đây là chuyện gì lớn lao. Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đúng độ tuổi rồng bay hổ bước…”

“Phù Dương Cửu!”

Giọng nói lạnh lùng của Bùi Quyết vang lên, Phù Dương Cửu lập tức bừng tỉnh.

“Vọng Chi, chẳng lẽ ngươi đang giữ thân vì một người…”

Keng! Bùi Quyết đột nhiên rút kiếm Bích Ung.

“Thôi thôi, ta không nói nữa.” Phù Dương Cửu nhìn thanh kiếm sắc bén dài bốn thước, nuốt lời định nói trở lại. Ánh mắt vừa thương hại vừa khâm phục nhìn Bùi Quyết.

“Ta không nói là được. Kê thuốc, kê thuốc đây.”

5- Tặng tỳ nữ.

Vừa qua giờ ngọ, trong doanh trại liền có mệnh lệnh truyền xuống.

Đại quân sắp nhổ trại rời khỏi Yến Tử Nhai, nhưng Phùng Vận cùng hai mươi mỹ cơ phải theo đội ngũ vận lương, đợt đầu tiên xuất phát.

Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, xe ngựa của đội vận lương nối dài không thấy điểm cuối, như dòng nước cuồn cuộn chảy về phía trước.

Chiếc xe lừa nhỏ kẹp giữa dòng người, vẫn do A Lâu điều khiển, Ngao Tử cũng vui vẻ nằm trên đó ngủ say.

Phùng Vận ngồi trên xe lừa, các mỹ cơ đi bộ theo hộ tống.

Sự đối xử khác biệt như vậy khiến Lâm Nga rất bất bình. Nhưng hôm qua bị đánh, mặt mày vẫn còn sưng đau, nàng ta không dám nói nhiều, chỉ len lén đến bên Ngao Thất cầu xin một chiếc xe thay thế.

Ngao Thất chẳng thương hại gì mấy mỹ nhân, giọng điệu hung dữ đáp lại:

“Các ngươi sao có thể so với Phùng gia nữ lang? Đại tướng quân đối với nàng có ánh mắt khác biệt, với các ngươi thì không. Ngoan ngoãn mà đi bộ, đừng để ta phải dùng xích sắt trói các ngươi lại…”

A Lâu khẽ hừ giọng, “Cái gì mà ánh mắt khác biệt? Đó gọi là mù mắt thì có.”

Nữ lang nhà hắn đẹp tựa tiên nữ, vậy mà đại tướng quân lại không thấy, còn xem nàng như tù nhân, giữ chung với đám ca vũ cơ kia, A Lâu vô cùng bất mãn.

Ngao Thất lườm hắn một cái, trong lòng cũng thấy khó hiểu.

Cữu cữu của hắn ít lời, không giỏi giao tiếp, nhưng tối qua lại hỏi rất kỹ về chuyện cảnh báo lũ lụt, sau đó còn đặc biệt khoan dung, cho phép Phùng gia nữ lang dùng xe lừa nhỏ của nàng, còn cử hắn đến canh chừng...

Chuyện này có gì đó rất lạ.

Đội vận lương đi chậm, ban đêm cũng không nghỉ, các mỹ cơ ai nấy đều xinh đẹp nhưng cũng yểu điệu, chịu đủ khổ cực mới thấm thía những lời Phùng Vận đã nói...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play