Ngày thành bị phá, Phùng Vận bị chính phụ thân mình coi như chiến lợi phẩm mà dâng cho tướng lĩnh địch quân. Ai ai cũng tiếc thay cho nàng, nghĩ nàng sẽ rơi vào cảnh làm tù nhân, bị đày vào nơi địa ngục trần gian.
Thế nhưng, nàng lại che kín chiếc xe lừa sắp rời thành, không để ai nhận ra niềm vui thầm kín trong lòng...
Thuở nhỏ, nàng hành sự khác thường, nói năng kỳ quái, từng bị cả tộc suýt đem đi thiêu sống vì đoán đúng một trận chiến toàn quân bị diệt.
Khi lớn lên, nhan sắc nàng tuyệt mỹ, không ai trong tám quận Hứa Châu có thể sánh bằng, nhưng lại bị phu gia từ chối hôn nhân.
Sinh ra trong thời loạn thế, lễ nghĩa suy tàn, một nữ tù nhân như nàng sẽ đi về đâu?
"Không mong cầu một đời bên người tốt đẹp, chỉ mong được sống ngang tàng bá đạo."
Kiếp trước, Phùng Vận luôn bị người ta lợi dụng, làm tổn thương. Kiếp này, nàng quyết ra tay trước, phản kích tất cả những kẻ cao ngạo như hoa trên núi, hoặc giả nhân giả nghĩa, hoặc bề ngoài nho nhã nhưng trong lòng bại hoại... tất cả đều bị nàng chơi đùa lại.
• Trong mắt người khác, Phùng Vận là một mỹ nhân điên rồ với đầu óc kỳ lạ.
• Trong mắt chính mình, nàng nghĩ: "Ta biết mọi thứ, có lẽ ta chính là thần của thế giới này."
• Trong mắt những người đàn ông: "Nàng thật đặc biệt, thật kỳ lạ, nhưng ta thích nàng!"
Lưu ý: Bối cảnh hư cấu, không phù hợp với việc nghiên cứu lịch sử.
Tác giả không tránh các tình tiết gây tranh cãi, nếu không thích xin thoát ra ngay, không cần báo trước!
1- Dâng nữ cầu hàng.
Ngày quân Bắc Ung tiến vào quận An Độ, Phùng Vận dậy từ tờ mờ sáng để chuẩn bị.
Trong khi cả phủ đang hối hả thu dọn của cải quý giá, nàng vẫn ung dung, cẩn thận phân loại thực phẩm khô: nấm, rau, thịt, gạo. Nàng bọc chúng gọn ghẽ trong giấy dầu, xếp ngay ngắn thành từng chồng.
"Thập Nhị nương!"
A Lâu lao vào hậu viện như một cơn gió, hơi thở gấp gáp đầy sợ hãi:
"Quân Bắc Ung tấn công thành rồi! Lệnh tôn bảo người đến ngay..."
Phùng Vận vẫn không quay đầu lại, tiếp tục bỏ củ cải khô vào gói giấy:
"Hoảng hốt làm gì? Quân nào đến thì cũng phải ăn cơm thôi."
Phùng Vận năm nay mới mười bảy tuổi, là đích trưởng của Thái thú quận An Độ, Phùng Kính Đình, và chính thất Lư Tam Nương. Ngay từ khi còn nằm trong bụng mẹ, nàng đã được hứa gả cho Tam lang Tiêu gia ở Lan Lăng.
Lẽ ra hôn lễ đã phải diễn ra từ năm ngoái...
Thế nhưng Tiêu Tam lang, đích tôn tử của một thế gia trăm năm, đồng thời là tộc nhân hoàng thất nhà Tề, lại được phong làm Kính Lăng Vương. Gia thế cao quý, ánh mắt kiêu ngạo. Trước ngày cưới, hắn tự xin đi canh giữ lăng mộ Thái Tổ, khiến hôn sự bị trì hoãn vô thời hạn.
“Để nữ nhi ta phải dâng thân cho tướng giặc, làm phụ thân thật có lỗi.”
“Quân địch đã áp thành, ta... không còn cách nào khác.”
“Sự an nguy của toàn bộ bá tánh trong thành đều đặt lên đôi vai của con.”
“Thập Nhị nương, phụ thân chỉ có thể trông cậy vào con mà thôi.”
Quân đội áp sát, thành An Độ với lực lượng phòng thủ mỏng manh đã như trứng chọi đá. Phùng Kính Đình, vốn là một Thái thú uy nghi, nay lại luống cuống đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Nhưng Phùng Vận lại yên lặng đến đáng sợ.
Từ khi mẫu thân ruột qua đời và kế mẫu bước vào cửa, nàng đã thay đổi.
Không còn thông minh, nhanh nhẹn như thuở nhỏ, nàng trở nên lặng lẽ, vụng về. Nói nhẹ thì bảo nàng hiền lành, nói nặng thì là đần độn. Trong mắt Phùng Kính Đình, nàng chỉ là một nữ nhi đẹp mã, ngoài ra chẳng có chút giá trị nào.
Phùng Vận vội vàng tắm rửa, thay đồ, nhưng không nói lời từ biệt với phụ thân mình.
Nàng bảo A Lâu nhét hết những thứ đã tích trữ trong căn phòng nhỏ lên xe lừa, chất đầy ắp. Sau đó, nàng dịu dàng ôm lấy con mèo nhỏ với cái đuôi ngắn và khuôn mặt nhọn nhọn đang ngủ gà ngủ gật trên bàn thấp.
“Ngao Tử, chúng ta đi thôi.”
“A Vận…” Phùng Kính Đình gọi nàng lại, tay áo cao giơ lên để lau khóe mắt, khuôn mặt ông ta đầy vẻ bất an hoảng loạn. “Con đừng trách phụ thân nhẫn tâm…”
Phùng Vận quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông ta. “Phụ thân có trái tim sao?”
“…” Phùng Kính Đình bị nghẹn họng.
Phùng Vận cười nhạt. “Mang nữ nhi của chính thất đẩy vào hố lửa, để nữ nhi của kế thất danh chính ngôn thuận gả cho tỷ phu, từ đó Phùng gia liên hôn với Tiêu gia, giang sơn mỹ nhân đều nằm trong tay... Nếu ta là phụ thân, ít nhất cũng nên mua hai dây pháo đốt cho rôm rả.”
Bầu không khí xung quanh bỗng chốc yên tĩnh như tờ.
Phùng Kính Đình cảm giác như trời đất sụp đổ. Cả người ông ta bỗng bối rối, không biết nói gì. “Nha đầu ngốc, con đang nói linh tinh gì thế?”
Phùng Vận từ từ tháo bỏ chiếc mũ sa trên đầu. Thiếu đi lớp che chắn, đôi mắt nàng hiện rõ, đen láy, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo, ánh lên sự sắc bén và mỉa mai không chút che đậy.
“Ta không cần Tiêu Tam lang nữa. Tặng hắn cho phụ thân và nữ nhi của Trần thị, coi như báo đáp công sinh dưỡng. Từ nay phụ nữ (cha và con gái) đoạn tuyệt, không còn nợ gì nhau.”
Phùng Kính Đình sắc mặt tái nhợt, nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của nàng.
Khoảnh khắc đó, trong đầu ông ta trống rỗng.
Thập Nhị nương Nàng không bất hiếu, không cãi lời, không nổi giận, càng không bao giờ nói ra những lời như "ân đoạn nghĩa tuyệt".
‘Một thân yêu khí, nửa cốt mê hoặc. Hồng nhan bạc mệnh.’
Đây là lời phán của thầy bói khi Thập Nhị nương ra đời.
Nàng từ nhỏ dung mạo tuyệt trần, khắp tám quận Hứa Châu không ai sánh kịp, vừa khéo ứng với tám chữ định mệnh. Đây là số mệnh của nàng.
"Không trách ta, đây là số mệnh của nó mà thôi," Phùng Kính Đình thầm nghĩ.
---
Trên đường phố An Độ, bầu trời như bị mây đen che phủ.
Quân địch sắp vào thành. Tiếng khóc, tiếng la vang vọng từ những con ngõ nhỏ, cùng với âm thanh của vó ngựa vang trên đường, khiến sự sợ hãi của người dân càng bị khuếch đại.
Người ta nói rằng, Bùi Quyết, Đại tướng quân của Bắc Ung, là một con quái vật m.á.u lạnh.
Hắn cao tám thước, thân hình hùng vĩ như núi, tàn nhẫn, ăn t.hịt sống như bữa cơm thường ngày. Chỉ cần nhắc tên hắn, trẻ con cũng ngưng khóc.
Tử thần chỉ cách một bức tường, việc thành bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thao Dang
Tiếng trống chiến vang lên, mang theo bóng tối của cái chết.
“Nghe đi! Tiếng trống của quân Bắc Ung!”
“Thành sắp vỡ rồi!”
“Thái thú Phùng công… đã đầu hàng!”
Tiếng ầm vang của cổng thành mở ra.
A Lâu cầm cao tờ thư đầu hàng, đánh xe lừa tiến ra.
Xe lừa màu đen chậm rãi lăn bánh. Hai bên là đoàn mỹ nhân hai mươi người, trang điểm tinh tế, váy áo lộng lẫy, nhưng đôi mắt đỏ hoe, như thể đang bước vào chốn tử địa.
Cơn gió mạnh cuốn theo lá rụng, mang theo cảnh sắc đẹp đẽ nhưng u ám lọt vào tầm mắt của binh lính Bắc Ung…
Chiếc xe lừa chầm chậm dừng lại giữa đám đông binh sĩ, tất cả như những con sói đang chực chờ con mồi.