Ngón tay của Phùng Vận chậm rãi vuốt qua bộ lông mềm mại trên lưng của Ngao Tử.

Xuyên qua một lớp rèm lụa mỏng, nàng cảm nhận ánh mắt trần trụi và lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng.

“Thái thú quận An Độ, Phùng Kính Đình, dâng thành cầu hòa, dẫn ba ngàn binh sĩ cùng ba mươi lăm ngàn hai trăm bốn mươi tám người dân toàn thành xin hàng quân quý quốc!”

Không ai đáp lại.

Đội quân Bắc Ung đông nghịt như mây đen, im phăng phắc.

A Lâu quỳ hai gối, dâng thư hàng cao qua đỉnh đầu.

“Thái thú quận An Độ, Phùng Kính Đình, dâng thành cầu hòa, dẫn ba ngàn binh sĩ cùng ba mươi lăm ngàn hai trăm bốn mươi tám người dân toàn thành… cúi đầu xin hàng Đại Tấn quốc, Đại tướng quân Bùi Quyết!”

Phùng Vận nghe thấy giọng A Lâu nghẹn ngào.

Nếu Bùi Quyết không chấp nhận, quân Bắc Ung sẽ san bằng thành An Độ.

Những người nam nhân, nữ nhân, trẻ con trong thành sẽ nhanh chóng hóa thành đống xương vô danh.

Giọng A Lâu ngày càng cao, đến mức khàn đặc, thậm chí rách cả cổ họng.

Mãi đến lần thứ năm, cuối cùng cũng có người trả lời.

“Nhận lễ đầu hàng.”

Giọng nói lạnh lùng, không chút nhân tình.

Bùi Quyết trong lòng mọi người vốn dĩ cũng không giống một con người. Nhưng một khi hắn mở miệng, vẫn có người không kìm được bật khóc. Sinh mạng của toàn bộ dân trong thành đã được bảo toàn.

Trước đây, không phải chưa có ai dâng lễ cầu hòa, mà là Bùi Quyết không chấp nhận.

Đốt, giết, cướp bóc, tàn sát – đó mới là Bùi Quyết. Thành Vạn Ninh cách đây tám mươi dặm ngập tràn xác chết, toàn bộ gia đình của tướng giữ thành bị treo trên tường thành. Đó mới là vị Đại tướng quân g.i.ế.t người như ngóe.

Đám binh sĩ tò mò nhìn vào cỗ xe lừa chở chiến lợi phẩm, không khỏi mường tượng xem Phùng Thập Nhị nương là mỹ nhân khuynh thành thế nào mà có thể khiến Đại tướng quân phá lệ?

Nữ nhi của danh gia vọng tộc, kiều diễm xinh đẹp, trước đây ngay cả góc áo họ cũng không dám chạm tới, giờ lại trở thành tù nhân. Điều này khiến những binh lính Bắc Ung, đã dầm mình trong m.á.u lửa, càng thêm hừng hực khí thế, m.á.u trong người sôi trào.

“Dàn trận vào thành!”

“Rõ!”

Tiếng trống trận vang lên dồn dập, ngựa chiến hí vang.

Phùng Vận vén một góc rèm xe, chỉ nhìn thấy lớp giáp lạnh lẽo lướt qua vùn vụt và ánh sáng sắc lạnh của thanh kiếm Bích Ung dài bốn thước…

Bóng dáng người đó nhanh chóng biến mất trong trận hình như dời non lấp biển…

Không thể thấy rõ mặt hắn.

Cỗ xe lừa chậm rãi đưa Phùng Vận, ngược hướng với đại quân tiến vào thành, lao đi trong tiếng gió rít về phía đại doanh quân Bắc Ung.

“Thập Nhị nương có ổn không?” A Lâu lo lắng hỏi.

Đã quen với việc bị người ta ruồng bỏ, Phùng Vận không cảm thấy có gì không ổn. Nàng nắm c.h.ặ.t bàn chân dày cộm của Ngao Tử, khẽ cười: “Ta ổn mà.”

A Lâu rợn cả người, “Thập Nhị nương cười gì thế?”

Phùng Vận tựa cằm lên đầu của Ngao Tử, khẽ mím môi.

Trong kiếp trước ngắn ngủi, nàng từng làm sủng cơ của Đại tướng quân Bùi Quyết suốt ba năm.

Kiếp trước, số phận của Phùng Vận rất thê thảm.

Nàng từng được hứa hôn với Kính Lăng Vương của Nam Tề, từng đi theo Đại tướng quân Bắc Tấn, cũng từng gả cho hoàng đế tân triều. Nàng gặp được kẻ kiêu ngạo như hoa trên đỉnh núi, yêu phải kẻ nho nhã đồi bại, thậm chí còn đụng phải cầm thú đội lốt người – đúng như lời thầy bói nói, “hồng nhan bạc mệnh” …

Khi c.h.ế.t thảm trong cung của Nam Tề, nàng đã cầu xin ông trời hãy để tất cả những gã nam nhân bội bạc nàng gặp phải nữ nhân tồi tệ trong kiếp sau.

Vậy mà ba ngày trước khi quân Bắc Ung tấn công thành, nàng lại quay trở về…

Đời người làm lại, nước đổ có thể hốt lại. Nàng cũng muốn mua hai dây pháo để nghe tiếng nổ vui tai.

2- Kiều nương doanh trại.

Quân Bắc Ung đóng quân cách thành An Độ ba mươi dặm, tại Yến Tử Nhai.

Hai bên vách núi dựng đứng, một con đường quan đạo uốn lượn giữa những dãy núi, thỉnh thoảng vang lên tiếng vó ngựa, khiến bầu không khí thêm phần sát khí.

Khi tin tức Thái thú dâng nữ nhi để cầu hòa lan truyền trong đại doanh, đám binh lính lập tức sôi sục.

Từ khi xuất chinh, họ chỉ thấy khói lửa chiến tranh, những thành quách hoang tàn và xương trắng chất đống. Những cảm xúc bị dồn nén trong chiến trường khốc liệt như một cơn bão chực chờ bùng nổ.

Còn thứ gì có thể xoa dịu lòng quân tốt hơn mỹ sắc?

"Đến rồi! Đến rồi!"

Thao Dang

"Mỹ nữ Nam Tề vào doanh trại rồi!"

Chiếc xe lừa kêu cọt kẹt lăn bánh vào doanh trại.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, nóng nực...

Người ta thường nói, nữ nhân Nam Tề nổi danh với vẻ dịu dàng, mềm mại. Hai mươi mỹ nhân vừa được đưa đến chính là minh chứng. Mỗi bước đi của họ đều uyển chuyển, dáng hình như không có xương, từng người một đều yêu kiều, lả lướt...

Vậy thì, vị nữ lang kiều diễm bậc nhất nhà họ Phùng sẽ ra sao?

Đám binh sĩ trợn tròn mắt.

Đây là chiến lợi phẩm của họ.

Chỉ cần Đại tướng quân ra lệnh, họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Lòng họ như bùng cháy, ngọn lửa khao khát thiêu đốt không ngừng...

"Ở Vạn Ninh thành, ta đã g.i.ế.t mười người!"

"Ta g.i.ế.t hai mươi!"

"Ta cũng có chiến công!"

"Đừng mơ nữa. Dưới trướng Đại tướng quân, khi nào đến lượt các ngươi làm loạn?"

"Nhưng Đại tướng quân..."

Chẳng phải ngài ấy cũng đã "nhận" Phùng kiều nương (người con gái xinh đẹp) sao?

Đây chẳng phải là tín hiệu ngầm cho phép binh lính hưởng thụ sao?

Doanh trại trở nên hỗn loạn. Trong tiếng binh khí va chạm và những lời mắng chửi, hai mươi mỹ nhân bị áp giải vào doanh đông. Chỉ một lát sau, tiếng khóc nức nở vang lên. Đám lính áp giải không hề tỏ ra khách khí.

So với những mỹ nhân kia, Phùng Vận cũng chỉ là một nữ tù nhân trong tay quân Bắc Ung. Tuy nhiên, vì chưa có lệnh của Đại tướng quân, doanh trại không dám đụng đến nàng và đã sắp xếp riêng một chỗ ở.

"Nhớ kỹ, không được tự ý ra vào doanh trại nếu chưa được phép. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tự kết liễu đi."

Người nói là một nam tử mặc giáp trụ, dáng vẻ tuấn tú nhưng lời nói lại rất gay gắt.

Phùng Vận mỉm cười, nói:

"Tiểu tướng quân, ta có một việc muốn nhờ."

Một làn hương thoang thoảng dịu nhẹ lướt qua, khiến hai má của Ngao Thất bất giác đỏ bừng.

Ngao Thất là một cận vệ bên cạnh Đại tướng quân Bùi Quyết. Hắn vốn không hài lòng khi bị giao nhiệm vụ hộ tống nữ tù nhân thay vì ra chiến trường g.i.ế.t địch lập công, vì thế giọng nói càng thêm cứng rắn:

"Ta tên Ngao Thất, là cận vệ dưới trướng Đại tướng quân. Cứ gọi tên ta là được, đừng gọi 'tướng quân' này nọ!"

Một nam tử trẻ vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh.

Ngao Thất năm nay bao nhiêu? Mười sáu hay mười bảy?

Phùng Vận nhìn vào ánh mắt đầy bất mãn của hắn, lòng cảm thấy phức tạp.

Hắn không chỉ là cận vệ của Bùi Quyết, mà còn có một thân phận khác chỉ những tướng lĩnh cấp cao mới biết: hắn là cháu trai của Bùi Quyết.

Ngao Thất đi theo cữu cữu ruột chinh chiến, lòng ngưỡng mộ đến cực độ. Đời trước, hắn ghét cay ghét đắng Phùng Vận vì nàng "quyến rũ" người cữu cữu trầm tĩnh và nghiêm nghị của mình, không ít lần gây khó dễ cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play