Cố Dạng chậm rãi thưởng thức món ăn ngon, đồng thời còn không ngừng gắp gan heo trên bàn ăn vào bát cho Phong Quyết, thực tế thì cô đang thất thần.

Caroline là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, mỗi bộ sưu tập trang sức của cô ấy đều có thể được đấu giá lên thành giá trên trời, đồng thời có sức ảnh hưởng rộng khắp.

Công ty trang sức Tuyết Diệu của Nguyễn Tuyết Linh bị công ty trang sức của bà Hứa chèn ép rất dữ dội, rất nhiều nhà thiết kế trang sức có năng lực đều bị bà ta dụ đi hết, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì công ty trang sức Tuyết Diệu sẽ chỉ còn nước phá sản thôi.

Cho nên lúc này Caroline đến Cẩm Thành chính là ngọn cỏ cứu mạng của Nguyễn Tuyết Linh. Nếu như có thể có một phần bản thảo thiết kế trang sức của Caroline thì công ty trang sức Tuyết Diệu có thể cải tử hoàn sinh, đồng thời sẽ hấp dẫn không ít nhà thiết kế hâm mộ Caroline đến.

Trong tiểu thuyết gốc, lúc Nguyễn Tuyết Linh mời Caroline thì bị bà Hứa hớt tay trên, đương nhiên là không có được bản thảo thiết kế của Caroline.

Sau đó vì để đấu thắng bà Hứa mà Nguyễn Tuyết Linh đã đi sai đường, thậm chí còn làm một bộ trang sức có hàm lượng phóng xạ vượt quá mức quy định. Cũng vì thế mà sau đó nhà họ Cố đã chôn xuống một mầm họa lớn.

Cố Dạng cảm thấy, nếu đã gặp được thì đương nhiên là cô không thể trơ mắt nhìn Nguyễn Tuyết Linh đi sai đường được.

Nếu như có thể hỗ trợ Nguyễn Tuyết Linh có được sự giúp đỡ của Caroline thì có thể là Nguyễn Tuyết Linh sẽ không ở dưới tình thế cấp bách mà đi sai đường nữa.

Chỉ là, một bản thảo của Caroline rất khó cầu, đồng thời tính cách Caroline rất bướng bỉnh.

Caroline truy cầu sự hoàn hảo, có chứng cầu toàn nghiêm trọng. Cũng ví dụ như bây giờ cô ấy đang thiết kế bộ sưu tập trang sức 'Thiên Sứ', trước khi cô ấy hoàn thành bộ sưu tập này thì sẽ không bắt đầu bộ sưu tập tiếp theo, đồng thời sẽ rất ghét người nào bảo cô ấy khép lại bộ sưu tập trước mắt.

Caroline yêu nghệ thuật, muốn sao làm vậy, từ trước đến nay vẫn khinh thường chuyện vì tiền tài mà đi thiết kế trang sức, cuối cùng ghét chuyện người khác lấy quyền thế ép buộc cô ấy.

Nguyễn Tuyết Linh cầu xin Caroline: "Cô Caroline, bộ sưu tập 'Thiên Sứ' là một công trình lớn, không ngại làm từ từ, công ty trang sức Tuyết Diệu của chúng tôi chỉ cần cô dành ra một chút thời gian thiết kế một món trang sức thôi, sẽ không làm tốn quá nhiều thời gian của cô đâu..."

Cố Dạng: "..."

Nguyễn Tuyết Linh đây là giẫm phải mìn rồi.

Rõ ràng là cô đã nhìn thấy Caroline nhíu mày.

Caroline: "Bà Nguyễn, Trung Quốc các bà có câu 'đến nơi đến chốn', trừ trước đến giờ tôi vẫn luôn làm việc đến nơi đến chốn."

Nguyễn Tuyết Linh: "Cô Caroline, cô không cần từ chối tôi nhanh như vậy, cô yên tâm đi, chỉ cần cô thiết kế cho công ty trang sức Tuyết Diệu một món trang sức thì tôi sẽ trả tiền thù lao gấp đôi cho cô."

Nguyễn Tuyết Linh là phu nhân nhà hào môn ở Cẩm Thành, lại là con gái nhà họ Nguyễn, đương nhiên là không thiếu tiền. Bà kinh doanh Tuyết Diệu, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng không phải là vì kiếm tiền mà là vì đấu với bà Hứa.

Sắc mặt Caroline trầm xuống: "Bà Nguyễn, đây không phải là vấn đề tiền nong."

Nguyễn Tuyết Linh thấy Caroline khó chơi, tưởng rằng là tiền không đủ, tiếp tục nói: "Tiền thù lao gấp ba!"

Cố Dạng vỗ trán. Thật đúng là mỗi một câu nói đều giẫm vào mìn của Caroline.

Caroline tức giận đến nỗi xanh cả mặt, cầm lấy túi xách định đứng lên đi về.

Sợ Nguyễn Tuyết Linh lấy quyền thế của nhà họ Cố uy hiếp Caroline, lại giẫm vào mìn một lần nữa, Cố Dạng đè tay Nguyễn Tuyết Linh xuống, dùng tiếp Pháp nói với Caroline rất dịu dàng: "Cô Caroline, tôi có thể cung cấp linh cảm cho bộ sưu tập 'Thiên Sứ' của cô."

Nếu như nói bây giờ có điều gì có thể hấp dẫn Caroline thì chỉ có bộ sưu tập mà cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Quả nhiên, Caroline nghe Cố Dạng nói vậy thì lại ngồi xuống, đôi mắt xanh mang theo sự sắc bén nhìn về phía Cố Dạng, nụ cười có chút ngạo mạn: "Cô Cố, nếu như cô thật sự có thể cho tôi linh cảm, để tôi có thể hoàn thành bộ sưu tập 'Thiên Sứ' thì đừng nói là giúp các cô thiết kế một món trang sức, mà toàn bộ bộ sưu tập 'Thiên Sứ' cũng có thể cho các cô luôn."

Bộ sưu tập trang sức 'Thiên Sứ' bao gồm ghim cài áo, dây chuyền, nhẫn, vòng tay, đây không phải là bộ sưu tập mà trang sức bình thường có thể so sánh, hơn nữa bộ sưu tập này của Caroline vẫn luôn nhận được sự chú ý.

Nguyễn Tuyết Linh nghe vậy thì trong lòng như có lửa đốt, nhưng mà cũng biết Caroline đã nói mạnh miệng như vậy thì có thể thấy được chuyện cung cấp linh cảm cho cô ấy là một chuyện khó khăn như thế nào.

Bà có chút tiếc nuối nói với Cố Dạng: "Dạng Dạng, mẹ biết con muốn giúp mẹ, con có tấm lòng này là đủ rồi."

Cố Dạng cho Nguyễn Tuyết Linh một ánh mắt trấn an rồi lại hỏi Caroline: "Cô nói thật chứ ạ?"

"Đương nhiên." Caroline có chút không kiên nhẫn, sau khi tỉnh táo lại thì cô ấy cũng cảm thấy là Cố Dạng đang đùa giỡn thôi.

Cố Dạng mở màn hình di động ra, ấn mở một tấm hình, đưa cho Caroline xem rồi nói: "Theo như tôi được biết thì bộ sưu tập 'Thiên Sứ' của cô đã hoàn thành được chín bộ, phân biệt đối ứng với chín thiên sứ, lấy sự thánh thiện và thuần khiết làm chủ đề, nhưng mà cô vẫn cảm thấy nó chưa đủ hoàn hảo, có lẽ không phải là chưa đủ hoàn hảo mà là chưa hoàn thành ấy? Thiên sứ của phương Tây ngoại trừ chín thiên sứ thì còn có thiên sứ sa ngã nữa, cũng chính là..."

"Trời ơi, tại sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ... thiên sứ không những thánh thiện, mà càng là biểu tượng của sự trong sáng, không những trong sáng dưới ánh sáng, mà trong bóng tối vẫn trong sáng như cũ..."

Cố Dạng nghe Caroline nói chuyện không đâu thì hơi khó hiểu một chút, cô nhìn lướt qua phía màn hình.

Trên tấm ảnh, phòng đàn có bật đèn lờ mờ, ánh nắng xuyên vào từ ngoài cửa sổ, có một chùm sáng chiếu lên người thiếu nữ. Thiếu nữ mặc chiếc váy trắng ngồi ngay ngắn trước chiếc đàn piano, ngón tay tinh tế trắng nõn dưới ánh nắng như là ngọc bích.

Mặc dù chỉ có một cái bóng lưng, nhưng mà làm cho người ta có một cảm giác thần thánh, trong thế giới đen trắng, ánh sáng giữa ngón tay cô là thần minh duy nhất.

Đây là tấm hình mà Cố Cần chụp cho cô cách đây không lâu, chụp lúc cô đang luyện đàn trong phòng. Lúc đó cô thấy Cố Cần chụp rất đẹp nên bảo Cố Cần gửi cho cô.

Cố Dạng ho nhẹ: "Rất xin lỗi, tôi bấm sai."

Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết gốc có một đoạn trong kịch bản là khi Caroline nhìn thấy Cố Cần vừa gan tà vừa lạnh lùng thì đã kích thích linh cảm sáng tác bộ sưu tập 'Thiên Sứ', gia nhập thêm yếu tố thiên sứ sa ngã, hoàn thành toàn bộ thiết kế của bộ sưu tập.

Cho nên vừa rồi cô định cho Caroline xem ảnh chụp của Cố Cần.

"Tôi muốn cho cô xem một tấm ảnh khác cơ." Cố Dạng muốn lướt xuống, nhưng mà Caroline lại kích động bắt lấy tay cô, lắc đầu nói: "Cố yêu quý à, tấm ảnh này đã đủ rồi, cô không thể tưởng tượng là tôi đã có bao nhiêu linh cảm tuôn trào khi nhìn thấy tấm ảnh này đâu..."

Cố Dạng: "... Không phải, cô Caroline, cô nghe tôi nói đã, tôi muốn cho cô xem một tấm ảnh khác cơ."

"Cố yêu quý à, thiên sứ nhỏ bé của tôi ơi, cô yên tâm, bản thiết kế bộ sưu tập 'Thiên Sứ' của tôi sẽ bán cho Tuyết Diệu, tôi rất tuân thủ lời hứa với cô." Caroline nhìn tấm hình kia không chớp mắt mà nói.

Nguyễn Tuyết Linh ở bên cạnh hoàn toàn sững sờ cả người, tiếng Pháp của bà cũng ổn, nhưng mà giờ phút này bà lại nghi ngờ trình độ tiếng Pháp của mình.

Bà đã nghe thấy cái gì vậy? Sau khi Caroline nhìn thấy ảnh chụp của Dạng Dạng thì đã đồng ý bán toàn bộ bản thiết kế của bộ sưu tập 'Thiên Sứ' cho Tuyết Diệu?

Cố Dạng nhìn dáng vẻ si mê nhìn chằm chằm ảnh chụp kia của Caroline mà có chút dở khóc dở cười, nhưng mà lúc trước cô cũng đã từng tiếp xúc với các kiểu nhà nghệ thuật, cô biết các nhà nghệ thuật coi trọng linh cảm như thế nào, cho nên cô cũng có thể hiểu được.

Cô cười hỏi: "Cô Caroline, cô thật sự không muốn xem tấm hình tiếp theo của tôi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play