Cố Dạng nhớ rõ, trong tiểu thuyết gốc, Nguyễn Sở đã tự sát trong khi bị bệnh trầm cảm nặng và bị Nguyễn Yên kích thích.

Sở dĩ Nguyễn Yên làm như vậy là bởi vì ông cụ Nguyễn đã để lại toàn bộ di sản cho Nguyễn Sở.

Có thể là người bên ngoài không nhìn ra, nhưng mà Cố Dạng thì lại nhận ra. Bây giờ nhìn Nguyễn Sở có vẻ như chỉ là trầm cảm nhẹ, nhưng mà trên thực tế thì đã là uất ức mức độ nghiêm trọng rồi. Cô ấy đang kiềm chế, cô ấy không muốn làm ông cụ lo lắng cho mình.

Đây cũng là lý do vì sao mà trong tiểu thuyết gốc, khi ông cụ vừa mất thì bệnh trầm cảm của Nguyễn Sở đã đạt đến mức dùng thuốc cũng không thể kiểm soát được nữa.

Đáy lòng Cố Dạng khẽ thở dài.

Cô xuyên sách, tất cả vỏ của nguyên thân đều do cô đổ. Nếu như nguyên nhân Nguyễn Sở bị trầm cảm có một phần nguyên nhân là do cô thì cô giúp một tay vậy.

Chỉ có điều quan hệ của nguyên thân và Nguyễn Sở rất tồi tệ, cô cũng không thể trở mặt quá nhanh được.

Nhìn thấy Nguyễn Sở đang ngồi bên bàn trà uống trà, Cố Dạng nổi lên một ý định, cô đi qua ngồi đối diện cô ấy, tự mình rót một chén trà, khẽ nhấp một ngụm, học theo giọng điệu giả tạo của nguyên thân vả nói: "Thật sự rất hâm mộ chị họ, có ông ngoại tự mình dạy bảo kỹ năng pha trà, chỉ có điều mùi vị này cũng không hơn trà em tiện tay pha là bao."

Bàn tay đang, nắm lấy chén trà của Nguyễn Sở chợt siết chặt, cô ấy lạnh lùng nhìn về phía Cố Dạng, mỉa mai: "Kỹ năng pha 'trà'(*) của cô đúng là không tồi."

Kỹ năng pha 'trà' này không phải là kỹ năng pha trà kia.

(*) Trà ở đây chỉ từ 'lục trà biểu' - 'trà xanh' hay 'green tea bitch', ý nói về những cô gái giả tạo, bên ngoài ra vẻ tốt bụng và cười nói nhưng mà trong bụng thì xấu xa đầy mưu mô. Thường giả vờ khen đểu đối phương để ngầm khen bản thân mình.

Lúc này, ông cụ Nguyễn cũng vừa nói chuyện với Cố Cần xong, quay lại thì nghe thấy đoạn đối thoại của Cố Dạng và Nguyễn Sở, ánh mắt ông cụ nhìn Cố Dạng càng thêm không thích.

Ông cụ Nguyễn sợ Cố Dạng bắt nạt Nguyễn Sở, bèn dẫn Cố Cần đến ngồi lên bồ đoàn bên cạnh bàn trà, hừ lạnh với Cố Dạng một tiếng: "Khẩu khí lớn thật đây! Ngược lại là tôi muốn xem kỹ năng pha trà của cô như thế nào, tiện tay pha mà cũng có thể so sánh được với Tiểu Sở!"

Ông cụ Nguyễn rất bênh cháu gái mình.

Cố Cần cũng hờ hững ngước mắt lên, giống như là đang xem trò hay.

Cố Dạng không ngại nhiều thêm hai người, chỉ có điều kỹ năng pha trà của cô không phải là ai cũng có thể xem được.

"Nếu như kỹ năng pha trà của cháu tốt hơn chị họ thì sao?" Cố Dạng chớp chớp mắt.

Ông cụ Nguyễn như là nghĩ được trò cười gì đó: "Nói vô căn cứ! Từ nhỏ đến giờ Tiểu Sở được tôi bồi dưỡng, kỹ năng pha trà được rất nhiều đại sư trà đại khen không dứt miệng, trong các danh viện ở Cẩm Thành không có ai so sánh được với Tiểu Sở, chỉ bằng con nhóc cô đây cũng có thể so được với Tiểu Sở nhà tôi chắc?"

Khóe miệng Cố Dạng giật giật, nghĩ rằng ông cụ này cũng hơi tự tin thái quá đấy.

"Cháu nói là nếu như, ông ngoại à, cũng nên có chút giải thưởng phải không ạ?" Cố Dạng chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ vẫn là dịu dàng ngoan ngoãn như trước.

Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng: "Nếu như kỹ năng pha trà của cô thật sự lợi hại hơn Tiểu Sở, vậy thì tôi sẽ tặng cô bộ đồ uống trà bằng gốm Tử Sa mà tôi vẫn cất giấu."

Cố Dạng biết, bộ đồ uống trà mà ông cụ nhắc đến đó không những là đồ cổ, mà còn là bộ đồ uống trà bảo bối của ông cụ, cô nhắc nhở: "Ông ngoại à, hay là ông đổi giải thưởng thành tiền đi?"

Cũng là người yêu trà, cô hiểu rất rõ ý nghĩa của bộ đồ uống trà này với ông cụ.

Nhưng mà, cũng bởi vì là người yêu trà, cho nên bộ đồ uống trà này cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với cô.

Nếu như thật sự rơi vào tay cô rồi, cô cũng không chắc chắn là mình có trả lại được nó hay không nữa.

"Không cần thiết!" Ông cụ Nguyễn là người yêu trà, cả đời đắm chìm trong trà đạo, trình độ trà đạo rất cao, cũng rất tự tin đối với kỹ năng pha trà của cô cháu gái mà mình tự tay đào tạo.

"Chỉ có điều, nếu đây đã là một vụ cá cược, vậy thì nếu cô không bằng Tiểu Sở thì cô cũng phải trả giá đắt vì sự tự phụ của mình. Tôi cũng không cần thứ gì của cô, chỉ cần cô xin lỗi Tiểu Sở là được."

"Được." Cố Dạng sảng khoái đồng ý, sau đó cô lại nhìn về phía Cố Cần, hơi nhếch mày nói: "Chị à, chị có muốn đánh cược với em không? Nếu em thua thì ngày nào em cũng đánh đàn piano cho chị nghe nhé."

Mỗi lần cô ở trong phòng luyện đàn piano, Cố Cần thường ngồi dựa vào cửa phòng, cứ như vậy dần dà Cố Dạng phát hiện ra là đại lão có vẻ thật sự thích nghe cô chơi đàn piano thật.

Quả nhiên là Cố Cần cảm thấy hứng thú, cô ấy nhíu mày hỏi lại: "Vậy nếu cô thắng thì sao?"

Cố Dạng nháy mắt: "Thẻ hội viên của Cẩm Ương Hiên?"

Từ sau khi cô ăn đồ ăn của Cẩm Ương Hiên thì cứ nhớ mãi không quên đồ ăn ở đó, bây giờ nói thế nào thì cũng phải dụ dỗ đại lão cho cô một tấm thẻ hội viên.

Cố Cần: "Được."

Thế là Cố Dạng lấy các dụng cụ pha trà gồm ấm trà, chén trà, khay trà, lá trà, khăn... bày ra, sau đó rửa ly, cho trà vào, nhuận trà, xả nước, pha trà.

Trà được dùng là trà xanh, Bích Loa Xuân đặc biệt.

Động tác của cô như nước chảy mây trôi, tất cả lộ ra vẻ thanh lịch tao nhã, ngoài cửa sổ cành trúc lao xao, nắng ấm chiếu vào, thiếu nữ ngồi đoan trang tựa như một nhân sĩ nho nhã thời Ngụy thời Tấn.

Chỉ riêng phần nhìn thôi đã là một loại hưởng thụ cấp cao đối với thị giác rồi.

Ba người đang ngồi nhìn cũng có chút ngây ngốc.

Không hiểu sao mà khi Nguyễn Sở nhìn mỗi một động tác của Cố Dạng, nhìn ánh nắng buổi chiều chiếu lên người thiếu nữ qua hàng trúc ngoài cửa sổ thì tâm trạng cô ấy lại nhẹ nhõm và yên tĩnh mà từ trước đến nay chưa từng có.

Hơi trà lượn lờ, bóng dáng mông lung của thiếu nữ, giọng nói của cô nhẹ nhàng mà dịu dàng: "Nói đến thì mấy ngày trước cháu cũng bị bạo lực mạng, cư dân mạng bình luận những ngôn từ rất khó nghe, ảnh của cháu bị photoshop thành di ảnh hay là ảnh máu me bê bết đều đủ cả.

Nhưng mà như thế thì sao chứ, tắt điện thoại đi, nên chơi đàn piano thì cháu vẫn chơi đàn piano, nên làm cái gì thì làm cái đó, gần như cũng không có ảnh hưởng gì. Chờ sau khi giải thích mọi chuyện rõ ràng thì đương nhiên là không còn bạo lực mạng nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù sao thì vẫn phải làm chuyện mà mình thích chứ, phải không?

Mặc dù bởi vì vậy mà cháu đã mất đi hôn ước với Tiết Đạc, nhưng như thế thì sao, anh ta không quan tâm, cháu cũng cần gì phải lưu luyến? Cháu ưu tú như thế, cũng không phải là không có anh ta thì không ai lấy."

Cố Dạng chậm rãi ung dung pha trà, nước trà treo vắt được rót vào chén, bọt trà trong chén nổi lên bồng bềnh, mà đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô lại nhìn thằng về phía Nguyễn Sở: "Chị họ Nguyễn Sở, chị nói xem có đúng không?"

Nguyễn Sở nhìn cô, vô thức nhẹ nhàng gật đầu.

"Trà đã được pha xong, nếm thử một chút đi." Cố Dạng đẩy một chén trà đến trước mặt Nguyễn Sở, ám thị tâm lý kết thúc.

Nguyễn Sở hoàn hồn, tiếp nhận chén trà còn hơi nóng, nhìn Cố Dạng như có điều suy nghĩ: "Cô nói rất có lý."

Cũng không phải là cô ấy không nghe ra, Cố Dạng là đang dùng trải nghiệm của mình để khai sáng cô ấy, điều vượt ra dự kiến của cô ấy là, nghe Cố Dạng nói thế mà cô ấy lại có một cảm giác sáng bừng như mặt trời ló dạng sau khi xua tan đi mây đen.

Rõ ràng là cũng cùng một lời khuyên, không phải là không có người nói với cô ấy, nhưng mà không hiểu tại sao chỉ có Cố Dạng nói thì cô ấy mới có cảm giác như vậy.

Hơn nữa, vậy mà Cố Dạng lại khuyên mình? Cô ta uống lộn thuốc hay gì?

Điều này khiến Nguyễn Sở vừa cảm thấy khó hiểu vừa cảm thấy bất ngờ.

Cố Dạng mỉm cười.

Khác với thuật thôi miên mà cô dùng với Phong Quyết trước đó, lần này cô dùng ám thị tâm lý với Nguyễn Sở.

Thuật thôi miên thì nhất định phải khiến cho người ta mất đi ý thức tạm thời, làm lộ ra tiềm thức. Cho nên cô mới dùng thuật thôi miên để hỏi ý nghĩ trong nội tâm Phong Quyết, mà sau khi hỏi xong thì Phong Quyết sẽ không có ấn tượng về chuyện này.

Ám thị tâm lý thì không cần làm mất đi ý thức tạm thời, cho nên sau khi ám thị tâm lý kết thúc thì đối phương vẫn còn ký ức.

Không chỉ là bác sĩ tâm lý, người bình thường cũng có thể tiến hành ám thị tâm lý đơn giản. Nhưng mà cấp bậc chuyên gia tâm lý học như cô thì có thể tiến hành ám thị tâm lý cao cấp hơn, phức tạp hơn, thậm chí có thể dùng ám thị tâm lý để giết người nữa.

Về phần pha trà thì chỉ là một thủ đoạn phụ trợ cô ám thị tâm lý mà thôi.

Mặc dù vừa rồi cô tiến hành ám thị tâm lý với Nguyễn Sở, nhưng mà Nguyễn Sở, Cố Cần và ông cụ Nguyễn thì lại đắm chìm trong ý cảnh pha trà của Cố Dạng.

Bây giờ ông cụ mới hoàn hồn, nhìn bọt trà nổi trên chén trà tạo thành hoa văn cành trúc, ông cụ cảm thấy chấn động, thốt lên: "Phân trà!"(*)

(*) Phân trà: hay còn gọi là trà bách hí, thủy đan thanh, thang hí, trà hí... là một kỹ thuật trong trà đạo, có thể lấy cao trà đã được nghiền đặc sệt làm nguyên liệu, thêm nước bằng bình thủy hoặc dùng một thìa nhỏ như thìa cà phê, sử dụng tài nghệ khéo léo dùng nước tinh khiết làm cho súp trà thay đổi hình dạng thành chữ hoặc hình ảnh nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play