Cố Dạng: "..."
Cô em họ này còn biết cả sử dụng thành ngữ nữa cơ.
Phong Quyết lạnh lùng liếc Nguyễn Mộng một cái, còn trẻ thế sao lại bị mù nhỉ?
Cố Cần nhấc đôi mắt phượng lạnh lùng lên, chỉ vào Cố Dạng: "Tôi là chị gái con bé, tôi không quen cô."
Nguyễn Mộng không ngờ rằng, mình không chê xuất thân của Cố Cần, chủ động nhận cô ấy, vậy mà Cố Cần lại làm mình mất mặt, làm cho cô ta có một cảm giác khó xử khi 'nhiệt tình mà bị hờ hững."
Cố Dạng hiểu được địch ý của cô ta với cô, không giận, nhưng Cố Phái lại rất bất mãn, cười mỉa nói: "Nguyễn Mộng này, tiếng Trung của cô không tốt thì bớt nói lại. Mấy năm trước ngay cả 'hoa giáp' và 'cổ hi' cũng không biệt được, bây giờ học được mấy cái thành ngữ lại đi dùng lung tung? Cái gì mà mắt cá với ngọc trai, chị tôi không thể là người được à? Hơn nữa, cô khiêu khích bơm đểu cái gì vậy? Ai cũng xinh đẹp hơn cô, chỉ có cô là xấu xí, cô xem có ai chê cô không?"
Sắc mặt cả nhà cậu cả đều đen sì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT