Cố Cần buông tay Chu Địch ra, sau đó rút một tờ khăn giấy ở khay của nhân viên phục vụ đi ngang qua, chậm rãi lau từng ngón tay mình.
Chu Địch đau đến nỗi đỏ cả hốc mắt.
Không ngờ là lực tay của Cố Cần lại mạnh như thế, tay của mình sẽ không bị vỡ xương đấy chứ?
Nhưng mà rõ ràng là Chu Địch ra tay trước, bị người ta bóp lại đã đủ mất mặt rồi, cô ấy cũng có mặt mũi nào mà nhắc lại nữa.
Cố Dạng cũng không lo lắng vấn đề tay Chu Địch có bị chị gái đại lão phế đi không. Nhìn chị gái đại lão có vẻ là dùng sức, nhưng mà trên thực tế chỉ là dùng lực mạnh lên một số huyệt đạo trên tay Chu Địch, chỉ làm cô ấy cảm thấy đau đớn mà thôi, chứ không hề làm cô ấy bị thương.
Có vết xe đổ này của Chu Địch, Mạc Mạt, Lục Mậu và Phó Minh Tu không dám bắt tay với Cố Cần nữa, chỉ là gật đầu chào hỏi mà thôi.
Chu Địch liếc mắt ra hiệu với Lục Mậu một cái, đi đến bên cạnh cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Không phải là cậu nói muốn so tài phác họa với Cố Cần sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT