Hai tiếng sau đó, cô ta cũng không hề mở miệng làm phiền, sau khi làm bài xong thì lại khôi phục lại trạng thái sôi nổi ban đầu.

Cô ta muốn hàn gắn mối quan hệ nhưng vừa bước chân ra khỏi Học viện Mỹ thuật lại gặp phải Phó Cẩn Ngôn.

Cả ba người đồng thời dừng lại, bầu không khí có chút vi diệu, vẫn là Phó Cẩn Ngôn mở miệng trước: “Các em tan học à?”

Thái độ của anh ta vẫn giống như trước đây.

Sẽ không vì Lê Chi theo đuổi mà cố tình xa lánh hay coi thường cô, anh ta chỉ xem cô giống như những người bạn của mình.

Cách anh ta cư xử thực sự không có chỗ nào sai, thế nên cũng không có gì lạ khi có rất nhiều nữ sinh trong trường ái mộ anh ta.

Thẩm Hạ Nghiên: “Vâng.” Cô ta đè nén niềm vui trong mắt, liếc nhìn Lê Chi rồi hỏi: “Anh đi đâu thế?”

"Chơi bóng."

"Là thi đấu với các đàn anh khoa toán phải không?"

“Còn có cả khoa kiến ​​trúc nữa.” Phó Cẩn Ngôn chỉ về phía sân vận động, dùng giọng nói ấm áp hỏi: “Các em có muốn đi xem một lát không?”

"Em…"

“Không.” Lê Chi trực tiếp từ chối, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh ta: “Tôi còn có việc phải làm, hai người cứ nói chuyện với nhau đi nhé.”

Thẩm Hạ Nghiên nhìn theo bóng lưng cô phóng khoáng rời đi, tâm trạng lại phức tạp chưa từng thấy.

Cô ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, nếu Lê Chi không đồng ý đưa cô ta đi cùng thì cô ta làm sao lẻn đến sân bóng bằng cách khác.

Không ngờ rằng cô lại thẳng thắn như vậy.

Dứt khoát như từ bỏ Phó Cẩn Ngôn, đối xử với anh ta như một người bạn học bình thường, không đau khổ cũng không thất vọng.

"Bạn học Thẩm?" Phó Cẩn Ngôn nhìn thấy cô ta ngây ngẩn cả người, đưa tay quơ quơ trước mặt cô ta: "Đang suy nghĩ gì thế? Chăm chú quá vậy."

“Không có gì.” Thẩm Hạ Nghiên lấp liếm cho qua.

Cô ta chỉnh đốn lại tâm trạng, mỉm cười cùng Phó Cẩn Ngôn đi dạo dưới bóng cây, trái tim đang chớm nở của cô ta tràn đầy hưng phấn.

Đâu còn rảnh rỗi nghĩ đến Lê Chi đang có chỗ nào không ổn.

Nhiệt độ của bài xin lỗi tiếp tục tăng cao.

Các bạn sinh viên khoa Luật dùng lời lẽ xảo trá để dạy cho Tôn Diễm một bài học, sau khi phổ cập giáo dục khoa học phổ thông xong, lại có người thảo luận sự kiện tỏ tình.

Nhưng bất ngờ thay, người bọn họ nhắc tới nhiều nhất không phải Lê Chi mà là đối tượng cùng Phó Cẩn Ngôn dạo dưới bóng cây. 

Tuần trước các sinh viên không ăn được dưa nóng, khi nhìn thấy bài trả lời "Nghe nói cô ấy và Lê Z là bạn thân" kia thì đều xắn tay áo lên, dùng phương thức văn minh mà ân cần thăm hỏi, cười nhạo Thẩm Hạ Nghiên.

Từ xưa đến nay, các ví dụ về việc bị bạn thân/anh em phản bội vô cùng phong phú, những người từng trải qua chuyện này đều rất căm ghét loại hành vi như vậy.

Cho dù Tôn Diễm và Thẩm Hạ Nghiêm qua lại thân thiết với bạn bè để họ nói đỡ giúp cô ta nhưng vẫn không thể làm mọi người bớt giận được, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

"Những người này có vấn đề rồi!" Tôn Diễm người bị quy là cá mè một lứa, ném điện thoại ở căn tin nơi người đến người đi.

Cô ta gây ra tiếng động không hề nhỏ, vốn dĩ không ai chú ý đến cô ta, nhưng sau khi nhận ra cô ta thì ánh mắt đều thay đổi.

Vậy mà cô ta lại chẳng hề phát giác ra: "Cũng không biết Lê Chi cho bọn họ bao nhiêu tiền, đứa nào đứa nấy đều tranh nhau làm tay sai cho cô ta."

Những lời này vừa nói ra liền khiến cho mọi người phẫn nộ. 

Mấy nữ sinh ngồi ở xung quanh ném đũa: "Quả nhiên mà, tâm địa đen tối thì nhìn cái gì cũng thấy một màu đen, ăn ngay nói thật qua miệng cô ta lại thành nhận tiền làm việc."

"Con rệp nào đó mới vừa rồi còn hèn mọn trả lời đâu rồi, bây giờ còn nói chúng ta là chó săn, băng keo hai mặt* cũng không ba phải như cô ta."

*Băng keo hai mặt: kẻ hai mặt, bên nào cũng muốn làm hài lòng, ba phải.

"Cô ta mà cũng xứng với băng keo hai mặt sao? Tôi thấy cô ta chỉ thích hợp ở nơi cống rãnh làm bạn với phân người thôi."

"Ấy đừng, phân người cũng chê cô ta ghê tởm."

Những lời lăng mạ ập đến tựa như sóng triều, Tôn Diễm chưa bao giờ bị đối xử như thế, cô ta cắn rách môi, cả khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.

Thẩm Hạ Nghiên bên cạnh cô ta cũng không dễ chịu gì.

Chẳng qua người bị nhắm vào không phải là Thẩm Hạ Nghiên nên cô ta vẫn còn có thể lấy can đảm ra để hỏi: "Mấy người nói như vậy với một cô gái có phải là quá đáng hay không hả?"

"Có ai không phải là con gái đâu? Chỉ có cô ta được quyền nói chúng tôi, còn chúng tôi thì không được phép cãi lại hay sao? Làm gì có đạo lý như vậy chứ?"

"Chẳng qua là cô ấy đang bực bội thôi mà..."

Thẩm Hạ Nghiên nhận được rất nhiều ánh mắt mỉa mai, tựa như đang nhìn kẻ ngu nên không nói nổi nữa.

Khóe mắt cô ta bỗng nhiên đỏ lên, thế nhưng cô ta lại đang đối mặt với một đám nữ sinh: "Phó Cẩn Ngôn cũng không có ở đây, cô tủi thân cho ai xem vậy?"

"Tôi ghét nhất là loại người còn chưa nói xong đã bắt đầu ra vẻ khóc sướt mướt, giả vờ như vậy để làm gì chứ?"

"Nồng nặc mùi trà quá nha."

"Cũng không biết sao mà Lê Chi chịu được cô ta ha, nếu là tôi, tôi đã đổi ký túc xá từ lâu rồi."

Thẩm Hạ Nghiên nhận hết ánh mắt lạnh lùng, từ nhỏ giọng khóc nức nở đến lệ rơi đầy mặt, sau đó chật vật rời khỏi căn tin cùng với Tôn Diễm.

Liên tiếp ba ngày bọn họ đều không bước vào căn tin dù chỉ là nửa bước, dù cho Phó Cẩn Ngôn ra mặt dẹp loạn tin đồn, giải thích chuyện đi dạo cùng Thẩm Hạ Nghiên cũng chỉ là tình cờ nhưng cũng chẳng thể cứu vãn được cục diện.

Tất cả đều phát triển theo như kế hoạch của Lê Chi.

Cô giống như một chú bướm vỗ cánh trong rừng nhiệt đới Amazon ở Nam Mỹ vậy.

Nhưng cô không gây ra gió lốc, chỉ là để cho tuyến tình tiết nào đó trong cốt truyện xuất hiện một vết rách.

—— Vết rách không thể nào chắp vá được.

"Lê Chi." Tôn Diễm không muốn bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ nữa nên đành phải tới tìm cô: "Khi nào tôi có thể xóa bài post đó?"

"Cô nghĩ như nào?"

"Tôi nghĩ ư?" Cô ta chỉ vào đôi mắt khóc đến sưng đỏ cho cô nhìn, chua xót nói: "Tôi nghĩ cô có thể bỏ qua cho tôi rồi."

Lê Chi cười nhạt: "Mới như vậy mà đã chịu không nổi rồi à? Lúc cô đăng bài bôi nhọ tôi, sao không nghĩ đến cảm nhận của tôi chứ?"

"Tôi biết lỗi rồi mà!"

"Thái độ này của cô không giống như là biết lỗi lắm đâu nha."

Tôn Diễm lại tức đến phát khóc.

Cô ta lau nước mắt, xin lỗi Lê Chi một lần nữa, lựa chọn lui bước mà thỉnh cầu nói: "Vậy có thể xóa hết bằng chứng của tôi đi được không?"

"Không thể."

"Cái này không được, cái kia cũng không được! Rốt cuộc cô muốn ép tôi đến mức nào mới chịu bỏ qua đây hả?"

"Ít nhất cũng phải làm cho tôi hài lòng đã." Lê Chi không có thời gian nói chuyện với người không biết kiểm soát cảm xúc, cuối cùng buông xuống những lời này.

Cô vừa gửi wechat cho Hạ Tư Mẫn vừa đóng cửa phòng ngủ, tất cả sự cuồng loạn đều bị ngăn cách hoàn toàn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play