Cô căn cứ vào cảnh tượng trong giấc mơ, nghĩ đến cốt truyện mà cô gần như bỏ qua, kích động bấm số điện thoại của Hạ Tư Mẫn.
Anh nhanh chóng bắt máy: “Cô Lê?”
Giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần buồn ngủ tiến vào bên tai Lê Chi, cô bỗng ý thức được hành động này của mình có chút không thích hợp.
Lê Chi khẽ mím môi: “Xin lỗi.” Cô sờ sờ viền ren trên tấm ga giường: “Vừa rồi tôi nằm mơ, đầu óc không được tỉnh táo.”
"Ác mộng sao?"
"Ừm, mơ thấy anh bị thương."
Có thể là bởi vì mới thức dậy nên giọng nói có chút khác biệt, giọng nói của cô truyền qua ông nghe vào tai của Hạ Tư Mẫn giống như đang làm nũng vậy.
Thật kỳ lạ, thế mà anh lại không hề cảm thấy chán ghét.
Hạ Tư Mẫn thấp giọng nói: “Nằm mơ đều là ngược lại.”
“Tôi biết.” Lê Chi nghiêng người nhặt cuốn lịch ở trên tủ đầu giường lên: “Tối thứ sáu chúng ta cùng nhau ăn tối được không?”
"Hôm nay mới là thứ Hai thôi."
“Không thể hẹn trước với anh được sao?”
Hạ Tư Mẫn không nói không thể, cũng không nói có đồng ý hay không: “Đợi tôi kiểm tra lịch trình rồi sẽ trả lời với cô.”
“Được.” Lê Chi cũng không vội.
Cùng lắm thì cô làm phiền anh mấy ngày, hoặc là đến công ty anh bắt người, cô luôn có cách để khiến anh đồng ý.
Cô nhớ ra sáng nay còn có tiết học, nên cũng không buồn nói chuyện với anh nữa, nói một tràng rồi tắt điện thoại vào đi vào phòng tắm tắm rửa.
…
Đại học Duật là một trường tổng hợp.
Khuôn viên vốn vắng vẻ nay vì các sinh viên trở lại trường mà trở nên náo nhiệt đầy tiếng vui đùa trò chuyện, như lấy lại được sức sống trước đây.
Lê Chi băng qua sân chơi đông đúc đi đến Học viện Mỹ thuật, tan học lại trở về ký túc xá nữ sinh ở gần căn tin.
Bằng trí nhớ của mình, cô tìm tới phòng 306, vừa muốn đẩy cánh cửa đang khép hờ thì nghe được hai giọng nói đang bàn tán về mình.
"Có tiền thì khác mà. Nhiều người đăng lên hot như vậy, nhưng Lê Chi muốn xoá thì xoá thôi."
"Còn không thì sao? Giữ lại để bị người ta cười hay gì?"
“Bị người ta chê cười không phải là rất bình thường sao?” Trên mặt Tôn Diễm hiện rõ nét cay nghiệt: “Ai bảo cô ta bên này thì tỏ tình với đàn anh, bên kia thì gian díu với đám lưu manh làm gì? Nói cho cùng cũng là do cô ta tự tìm mà thôi."
Một người khác ngẩng đầu: “Gian díu với đám lưu manh?” Dĩ nhiên là không tin lời đồn rồi: “Cô không cảm thấy nghe rất giả à?”
"Có người nhìn thấy rồi mà còn bảo giả là giả thế nào?"
"Thật vậy à?" Lê Chi mở cửa, giọng nói lạnh lùng như băng đóng trên mặt hồ: "Thế mà tôi còn tưởng đâu cô ở tại hiện trường luôn đấy."
Dù mặt Tôn Diễm có dày đến đâu nhưng nói xấu người ta lại bị chính chủ nghe thấy thì cũng không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô ta luôn luôn ghét Lê Chi, nhưng vì bố mẹ căn dặn và gia thế chênh lệch nên cô ta không dám đối đầu cạnh tranh trực tiếp với cô.
Bây giờ ngược lại không có cái thang nào để leo xuống.
Cũng may Thẩm Hạ Nghiên thấy Tôn Diễm xấu hổ, chủ động giải vây thay cô ta: "Tôn Diễm bị bài viết trên mạng làm cho ảnh hưởng ấy mà, cậu đừng tức giận."
“Bị ảnh hưởng?” Lê Chi đưa chứng cứ đã thu thập được cho bốn người bọn họ, mỉm cười nhẹ một tiếng: “Vậy những thứ này là sao?”
Trong tài liệu cô đưa ra, địa chỉ IP của mười tám tài khoản đã vu khống cô trên diễn đàn đã được ghi lại.
Trong số đó có 15 cái là của Tôn Diễm.
Thẩm Hạ Nghiên không có gì để nói.
Cô ta liếc nhìn Tôn Diễm đang tái nhợt cả mặt, lại không đành lòng nặng lời: “Tôi cũng không hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.”
“Theo tôi thấy.” Lê Chi vuốt màn hình điện thoại, cố ý kéo dài giọng: “Cô ta là muốn trải nghiệm cảm giác đi gặp luật sư một lần ấy mà.”
Nghĩ đến hậu quả của việc kiện cáo, Tôn Diễm siết chặt hai tay ở hai bên thành nắm đấm, không thể ngồi yên.
“Thành thật xin lỗi.” Cô ta cố nén một hơi, thức thời cúi đầu trước Lê Chi: “Là do tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến.”
Lê Chi không nói gì cả.
Không gian yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, điều này vô hình đã tạo cho Tôn Diễm một áp lực rất lớn khiến cô ta thậm chí còn không dám thở.
Cô ta là người tâm lý yếu, giờ đây dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét từ sâu trong nội tâm của mình.
Đúng lúc cô ta không nhịn được muốn bùng nổ thì Lê Chi lại bình tĩnh kết thúc ‘cuộc chiến’ im lặng này: "Không phải cô thích đăng bài lên diễn đàn à? Chi bằng, cô đăng thêm một bài lên xin lỗi tôi đi?"
"… Được."
"Nhớ là đăng tải bằng chứng đi kèm luôn đấy."
So với chuyện tồi tệ hơn thì việc mất mặt một lần trên diễn đàn hiển nhiên dễ chấp nhận hơn nhiều.
Tôn Diễm cắn răng đồng ý.
Cô ta ôm laptop tìm văn mẫu xin lỗi, mỗi một chữ gõ xuống lại cảm thấy nhục nhã nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài.
Lê Chi nghe được cô ta đang cố ý tạo ra tiếng ồn nhưng cô không thèm để ý mà ngược lại còn rất vui vẻ.
Mới lên món khai vị thôi mà cô ta đã không chịu nổi rồi.
Cũng không biết cái ngày bị dư luận bao vây tứ phía thì cô ta sẽ xử lý như thế nào đây.
*
“Chi Chi.” Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang lên từ cuối hành lang tầng hai Học viện Mỹ thuật.
Thẩm Hạ Nghiên ôm hai cuốn sách chạy về phía cô.
Biểu hiện của Thẩm Hạ Nghiên rất thân mật, vừa bước tới đã khoác lấy cánh tay của Lê Chi, như thể những điều khó chịu trước đó không hề tồn tại vậy.
Lê Chi liếc nhìn cô ta.
Cô ta cũng giống như trong tiểu thuyết miêu tả vậy, là kiểu cô bé nhà bên, khiến cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác ngoan ngoãn, không trải sự đời.
“Sao thế?” Lê Chi rút tay lại, không quen với cách tiếp cận của cô ta, cô đi thẳng đến phòng vẽ tranh.
Thẩm Hạ Nghiên dừng lại, ủ rũ cúi đầu.
Cô ta đi theo Lê Chi đến hàng cuối cùng, lơ đãng nhặt cọ vẽ lên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cậu vẫn còn giận à?”
“Cô ta cũng xứng sao?”
"Tôi không phải nói Tôn Diễm."
Lê Chi hỏi ngược lại: “Cô hi vọng tôi sẽ trả lời như thế nào?” Giọng nói của cô không có chút cảm xúc nào: “Nói là trông quá giả tạo hay thế nào đây?”
Ánh nắng ấm áp tràn vào phòng, phủ lên khuôn mặt cô một lớp ánh sáng vàng nhạt, làm mờ đi cảm xúc trong mắt cô.
Thẩm Hạ Nghiên nhìn không rõ.
Cô ta chỉ cảm thấy lúc này Lê Chi đã cách cô ta quá xa, xa đến nỗi trong lòng Thẩm Hạ Nghiên vô thức tràn ngập sự hoảng sợ.
“Tôi không làm trái với suy nghĩ của cậu.” Ánh mắt cô ta kiên định lại nghiêm túc: “Nhưng tôi luôn coi cậu là bạn tốt.”
"Thật sao?"
“Nếu cậu không tin, tôi có thể xóa toàn bộ thông tin liên lạc của đàn anh Phó và sau này cũng không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.”
Lê Chi bỗng dưng cười ra tiếng: “Không cần thiết.” Cô không rảnh xem cô ta chứng tỏ bản thân, như có như không mà nói: “Tôi muốn vẽ tranh.”
Thẩm Hạ Nghiên vừa lấy điện thoại di động ra, nghe thế thì dừng lại, lời nói nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được.