Trần Tường cười cười, không để bụng: “Năng lực tôi đến mức nào thì tôi tự biết. Người ngu thì cũng chẳng có năng lực gì khác, chỉ biết làm việc đồng áng. Tôi không thể oán trách ai được. May mà đã phân chia rõ ràng cho mọi người. Làm nhiều làm ít cũng là do chính mình, chỉ cần chân thật. Dù thời gian có thể không sánh bằng anh em trong nhà, nhưng cũng không thể so với người khác là kém.”
Lục Xuân Mai lại nghĩ khác với hắn. Người ta chỉ nói đùa một câu mà cô ta lại để bụng, trong lòng rất khó chịu, vội vàng không muốn giúp đỡ nữa, tìm cớ về nhà.
Đinh Nhan mang theo một bọc quần áo, trong đó là quần áo của Đại Bảo và Tiểu Bảo. Phương Kỳ Sinh chạy đến bên xe, lấy đồ vật trong tay Đinh Nhan đặt lên xe, rồi lại chạy về phía Đinh Nhan: “Chị dâu, nhiều người như vậy rồi, chị không cần làm nữa. Trời lạnh, vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Anh ta nhanh chóng đặt túi quần áo lên xe, quay người lại thì thấy Đại Bảo xách theo một cái rổ lớn. Trong rổ lỉnh kỉnh đủ thứ: bùn đất, bóng tròn, đồ chơi hình tam giác, hình các khối nối liền nhau, và cả những cành cây, cây gậy nữa. Rổ đầy ắp những thứ đồ chơi ấy.
Phương Kỳ Sinh nhanh chóng nhận lấy rổ, nhìn kỹ những đồ vật bên trong rồi hỏi Đại Bảo: “Con định mang tất cả những thứ này đi à?”
Đại Bảo đáp: “Dạ, tất cả ạ.”
Phương Kỳ Sinh: “...... Còn cả cành cây và cái gậy này nữa hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT