Làn sóng khí cuồn cuộn tràn về khắp nơi.

Trong chốc lát, mặt đất như sóng thần, cuồn cuộn dâng lên, từng ngọn núi sụp

đổ tan vỡ, tạo nên vô số khói bụi.

Màn khói bụi khổng lồ gần như che phủ toàn bộ trung tâm Kiếm Sơn.

Hai luồng sức mạnh thậm chí còn khiến sức mạnh nguyên thần của mọi người

khó có thể xâm nhập vào đó.

Mọi người đều có chút tò mò.

Ai sẽ sống sót?

Thực ra đối với mọi người, bất kể ai sống sót thì họ vẫn có lợi.

Nhất cử lưỡng tiện, ngư ông đắc lợi.

Một lúc lâu sau, khói bụi tan đi, một bóng người từ từ hiện ra.

Đồng tử của mọi người đột nhiên co lại.

"Độc Cô Kính Vũ?!"

Chỉ thấy Độc Cô Kính Vũ toàn thân đầy máu đứng giữa không trung, sắc mặt

trắng bệch.

Độc Cô Kính Vũ thắng rồi sao?

Nhưng rất nhanh, mọi người chú ý thấy, ở vị trí tim của Độc Cô Kính Vũ có

một vết đao chảy máu đầm đìa.

“Phốc!”

Độc Cô Kính Vũ phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trên người suy yếu đến

cực điểm.

Ngay lúc này, Lâm Mang bước vào không trung và so với Độc Cô Kính Vũ thì

trạng thái chắc chắn tốt hơn nhiều.

Ngay sau đó, Độc Cô Kính Vũ bỗng nhiên loạng choạng, đột nhiên bật cười

thành tiếng.

"Ha ha!"

"Lâm Mang, thứ ngươi muốn, ngươi sẽ không bao giờ có được!"

Độc Cô Kính Vũ nhìn quanh một vòng, cười lớn nói: "Ta biết các ngươi đang

tìm kiếm thứ gì."

"Chẳng phải là muốn tìm chìa khóa của hạ giới sao?"

"Nó ở trên người ta, đến mà cướp đi!"

"Ha ha!"

Độc Cô Kính Vũ cười lớn lấy ra một miếng ngọc bội có chữ "Địa" vẫn luôn

giấu trong người.

Nếu hôm nay Kiếm Sơn của ta phải vong thì hãy để cho thế gian này hoàn toàn

hỗn loạn đi.

Từ khoảnh khắc hắn ta lấy thân nuôi kiếm đã không có ý định sống sót.

Bây giờ hắn ta cũng chỉ đang cố gắng chống đỡ một hơi, dựa vào nguyên thần

còn lại mà sống sót.

Cho dù có thể rời đi, hắn ta cũng không sống nổi nữa.

Chỉ tiếc là vẫn không thể giết được Lâm Mang.

Độc Cô Kính Vũ trong lòng không cam lòng.

Lâm Mang hơi nhíu mày.

Xúi quẩy!

Sắp chết rồi mà còn gây phiền toái cho hắn.

Nhưng kể cả khi Độc Cô Kính Vũ không nói ra thì những người này cũng đã

biết từ lâu là miếng ngọc bội này ở bên trong Kiếm Sơn.

Giờ đây, Độc Cô Kính Vũ chỉ là đem mọi chuyện nói ra mà thôi.

Thấy tình hình vậy, bọn người vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối không còn che

giấu nữa, mà lần lượt xuất hiện.

Ba người mặc áo choàng đen che khuôn mặt đồng loạt ào về phía Độc Cô Kính

Vũ.

Chỉ là tốc độ của Lâm Mang lại nhanh hơn một bước, khoảng cách của hắn với

Độc Cô Kính Vũ vốn gần hơn.

Gần như chỉ thoáng chốc sau, Lâm Mang đã tiến đến bên cạnh Độc Cô Kính

Vũ.

Một nhát đao chém xuống!

“Phốc!”

Đầu Độc Cô Kính Vũ bay lên trời, trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ không cam

lòng.

Vị sơn chủ Kiếm Sơn này, kiếm khách vang danh khắp giang hồ, cứ thế mà bỏ

mạng ở đây.

Lâm Mang nắm chặt lấy miếng ngọc bội rơi xuống cùng với thần kiếm truyền

thừa của Kiếm Sơn.

Thấy cảnh tượng này, ba người xuất hiện dừng bước.

Một người trầm giọng nói: "Lâm Mang, nói đi, ngươi muốn gì?"

"Thứ này rất có ý nghĩa, rất có tác dụng với chúng ta".

Mặc dù tình trạng hiện tại của Lâm Mang có vẻ không được tốt lắm, nhưng trận

chiến vừa rồi họ đều chứng kiến tường tận, nên họ cũng không muốn tùy tiện ra

tay.

Nếu có thể hợp tác thì đó đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Mang tiện tay cất miếng ngọc bội đi, liếc những người kia một cái rồi cười

lạnh nói: "Những gì ta muốn thì các ngươi không thể cho".

"Nếu muốn cướp thì cứ thử đi!"

Sắc mặt Lâm Mang dần trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nói: "Bản Hầu Gia ta còn

thiếu mấy vong hồn cho lưỡi đao này".

Cả ba người cùng cau mày, trong lòng không vui.

Tên này...

Hoàn toàn không nghe lời khuyên can.

Ba người đang định ra tay thì đột nhiên thấy có một luồng khí tức dâng lên từ

xa.

Đi kèm theo đó là một luồng kiếm quang sắc bén!

Cả ba người cùng quay đầu nhìn lại, đồng tử co lại đột ngột.

Lâm Mang cũng quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh

ngạc.

Chân nguyên thiên địa cuồn cuộn tràn về phía Trương Tam Phong như nước

thủy triều.

Lúc này, khí tức trên người Trương Tam Phong trở nên hư vô mờ mịt, cả người

thoát tục phiêu diêu, khiến người ta có một cảm giác vô cùng bí ẩn.

Võ Tiên Cảnh giới thứ hai, Quy Chân!

Lúc này, Trương Tam Phong đang đột phá.

Sau khi hấp thụ được bản nguyên thiên địa, thực lực của Trương Tam Phong đã

tăng vọt, thứ mà hắn thiếu chỉ là một thời cơ mà thôi.

Vừa rồi, trận chiến giữa Lâm Mang và Độc Cô Kính Vũ đã khiến hắn chạm tới

thời cơ đột phá.

Thấy Trương Tam Phong bước vào cảnh giới Quy Chân, ba người trong mắt

xuất hiện vẻ không cam lòng.

Một người thì thào: "Đi thôi!"

Nếu như trước đó, bọn họ nhất định sẽ thử một lần, nhưng giờ lại có thêm một

cường giả Võ Tiên Cảnh nhị cảnh, đánh tiếp thì rõ ràng là không có lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play