Huyện La Lâm tuy chỉ là một huyện, nhưng vì nằm gần Tây Kinh nên thực ra còn phồn hoa hơn cả thành phủ Bân Châu, cửa thành xe cộ như nước, ra vào không ít bá tánh và đoàn xe, nhưng không có một lưu dân nào, rõ ràng họ không được vào!
“Giờ chúng ta phải đi đường vòng sao?” Ngụy Đại Chí và Đường Tuấn Sinh hỏi.
Cả đường đi họ đã cố gắng né tránh nhiều thị trấn nên mới chậm trễ nhiều thời gian như vậy. Bây giờ sắp đến lúc tuyết rơi, nếu đi đường vòng xa xôi e rằng tuyết sẽ rơi trước khi họ đến được Tây Kinh mất, càng đừng nói đến đi đường thủy, lỡ đến lúc đó đường thủy đóng băng, tuyết lớn phong tỏa đường bộ, thì họ sẽ không thể đi được bước nào.
Nghĩ đến đây, Ngụy Đại Chí càng thêm sốt ruột, thầm nghĩ sẽ không đến nỗi xui xẻo như vậy chứ!
Đường Ninh nhìn về phía Đỗ Xuân Nguyệt, người duy nhất trong đội có lộ dẫn, cân nhắc nói: “Hay là chúng ta nghĩ cách lén lút vào thành xem sao?”
Đỗ Xuân Nguyệt đang muốn mở miệng, Lữ Đại Tráng vốn luôn im lặng bỗng dưng yếu ớt lên tiếng: “Thực ra còn có một cách, chỉ cần có tiền có thể đi theo thương đội vào. Thương đội vào thành không cần kiểm tra từng người, trừ phi vào Tây Kinh.”
“Sao ngươi biết?” Mọi người mở to mắt nhìn Lữ Đại Tráng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT