Ngụy Chí Đại lắc đầu héo hắt, vô lực chỉ vào một ngôi nhà ở sân bên ngoài: “Thê tử và con trai của ta-Đại Mãng Tiểu Táo cũng ở đó, họ đang ngủ. Chúng ta đến đây vào buổi trưa hôm nay, vốn dĩ muốn đi thẳng vào thị trấn, nhưng lo lắng nếu có chuyện xảy ra ở thị trấn, chúng ta sẽ không thể chạy thoát, nên đến thôn gần nhất tìm chỗ dừng chân.
Ngôi nhà này do ta thuê của thôn dân, hiện tại những người có chút bản lĩnh hay năng lực đều đã đi sớm rồi, nơi này gần Cam Châu, nhiều người hướng về phía đó, trong thôn có rất nhiều nhà trống, chỉ cần một chút lương thực là có thể ở lại mười ngày nửa tháng.”
Ngụy Chí Đại kể cho họ nghe tình hình ở Ninh Tuyền, nhưng tin tức này không khiến mọi người Đường gia vui vẻ hơn, ngược lại khiến tâm trạng của họ càng thêm nặng nề.
Đường Nhu lo lắng nhỏ giọng nói: “Có nhiều người chạy khỏi thôn này vậy sao?”
Ngụy Chí Đại gật đầu: “Rất nhiều, gần như một nửa dân số trong thôn đã chạy trốn, những người ở lại phần lớn là những người già yếu không nỡ bỏ đi, nhưng điều này cũng có thể hiểu được. Binh dịch dù sao cũng sẽ lan đến trong vài năm tới, những người già yếu và ốm yếu, thậm chí thuế cũng không thể nộp nổi, muốn bắt thì cùng bắt, muốn chết thì cùng chết, không có gì đáng sợ.”
Ba cha con Đường Tuấn lúc này mới hiểu ra tại sao một đường đi tới có nhiều nhà không mở cửa, đại khái là những người còn lại đều là góa phụ hay người già yếu, không muốn tiếp đón người ngoài cũng là điều dễ hiểu.
Tiểu viện mà Ngụy Chí Đại thuê khá rộng rãi, gồm một nhà chính, một nhà bếp và ba phòng ngủ. Mọi người tạm bợ, chắp vá cũng có thể ở đến tháng Giêng.
Đường Ninh sau hai đêm ngủ trong hang động rốt cuộc cũng được ngủ đàng hoàng trong phòng, khiến nàng cảm động đến mức suýt khóc.
Sáng hôm sau, nàng vừa tỉnh dậy sớm đã phát hiện Đại Mãng đang ở trong sân nói chuyện to nhỏ với Đường Trung, bên cạnh Tiểu Táo còn có đang dỗ dành Tiểu Ni chơi đùa. Có một cảm giác bình yên trong những năm tháng, nhưng tiếng la mắng tức giận từ bên ngoài sân đã kéo nàng trở lại hiện thực.
“Sao lại thế này?” Đường Ninh thắc mắc trong lòng, liền định mở cửa.
Đại Mãng vội tiến lên ngăn cản, lắc đầu với nàng, “Đừng đi, chúng ta là người ngoài, có chút náo nhiệt không thể xem.”
Đường Ninh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã nghe thấy tiếng la mắng bên ngoài càng lúc càng rõ ràng, dường như hướng về phía chỗ họ ở.
“Mấy con súc sinh không cha không nương này, dám cào tao, lần sau ra ngoài tao nhất định mang theo gậy, nhìn thấy con nào đánh chết con đó.” Một nữ nhân hung hăng, tàn nhẫn nói.
“Được rồi, cò không có việc gì đi giành củi lửa của con nít làm gì, tự đi tìm đi.” Một giọng nam nhân lại vang lên.
“Hừ! Ai nói ta giành củi lửa của con nít! Đây là địa bàn của chúng ta, củi lửa này cũng là của thôn chúng ta, mấy con hoang này không biết từ đâu đến, cũng xứng lấy củi lửa của chúng ta, ta đã đồng ý sao... Nhìn xem, đều trầy da, không được, chuyện này không thể cứ thế này!” Nữ nhân hung hãn, chỉ cần nghe cách nói chuyện của nàng ta cũng biết nàng ta là người như thế nào.
Người nam nhân dường như không cãi lại được nàng ta, nên im lặng không nói gì nữa.
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, cho đến khi mọi người không nghe thấy nữa, Đại Mãng mới tránh khỏi mặt Đường Ninh. Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, nhất thời không ai nói gì.
Lúc này, Đường Ninh mới hiểu ra ý đồ của Đại Mãng khi không cho nàng đi ra ngoài. Nếu đối phương nhìn thấy, họ có thể chuyển lửa giận sang người họ. Nhóm người họđang có ý định rời khỏi Túc Châu, nên càng khiêm tốn càng tốt, nếu bị chú ý có thể sẽ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh tái mặt, quay người vào nhà chính.
Cũng không biết qua bao lâu, Giang thị và nương của Đại Mãng là Lý thị cùng nhau trở về, sắc mặt của hai người có chút khó coi. Hỏi ra mới biết, sáng sớm họ đi ra ngoài hái rau dại, kết quả là đừng nói rau dại, ngay cả cỏ dại cũng không thấy, bị dọn dẹp đến mức sạch sẽ dị thường.
Họ muốn đi dạo gần chân núi, dọc đường hỏi một người dân trong thôn, kết quả người ta không những không nói, mà còn nói năng khó nghe bảo họ nên biết điều, nói rằng muốn hái rau dại cũng phải trả tiền.
Lý thị lúc đó tức giận đến mức suýt đánh nhau với người kia, nếu không phải Giang thị liền ra sức khuyên nhủ kéo người ta về thì sự việc chắc chắn sẽ ầm ĩ.
Đường Nhu lo lắng trong lòng, thông minh rót cho hai người hai chén nước.
Lý thị ực ực uống một hơi một chén, uống xong mới tức giận nói: “Cái thôn rách này không thể ở được nữa, nếu không phải đã đưa lương thực, thì ta đã muốn dọn đi ngay bây giờ!”
“Dọn đi thì nói lại có thể dọn đi nơi nào?” Giang thị mặt mày ủ rũ.
Dù sao cũng chỉ là thuê một cái sân ở nơi đất khách quê người, cũng không thể nào vì không được người ta đãi mà không chịu ở, nếu như đi đến địa phương khác còn không biết sẽ như thế nào.
Ngay khi hai người đang buồn bã, Đường Ninh cũng sốt ruột đến không chịu được, Giang thị ngay cả đến chân núi cũng không thể đi, nàng muốn đi tìm vài thứ bán cho hệ thống đều không được, khó trách hai ngày này hệ thống im ắng như gà, không xúi giục nàng đi kiếm tiền gì cả.
Lúc này Đường Tuấn Sinh và những người khác cũng đã trở lại.
Lý thị vừa thấy Ngụy Chí Đại vào cửa, tức giận vỗ mạnh tay lên mặt bàn và hướng ra ngoài: “Họ Ngụy, ta bị bắt nạt, ông có quản hay không!”
Ngụy Chí Đại sợ hãi mở to mắt: “Ai dám bắt nạt bà?”
Đừng nói Ngụy Chí Đại, ngay cả Đường Ninh và những người khác cũng đều sợ ngây người, không ngờ Lý thị lại là người hung hãn như vậy.
Lúc này Lý thị hung hãn đột nhiên thay đổi như một người khác, nhu nhược đáng thương nói: “Cái thôn rách này khinh thường ta!”
Ngụy Chí Đại: “...”
Mọi người đều nổi da gà.
Vẫn là Đường Tuấn Sinh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, nói chen vào với nụ cười gượng gạo: “Đại tẩu tử, tẩu hãy ngồi xuống nói chuyện từ từ trước, chúng ta mới từ bên ngoài trở về, còn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì đâu!”
Lý thị lúc này mới nhớ ra trong viện còn có người khác, lập tức lấy lại bình tĩnh, đi đầu vào nhà chính.
Ngụy Chí Đại ở phía sau nàng cảm kích mà chắp tay cảm ơn Đường Tuấn Sinh.
Đường Tuấn Sinh không biết nói gì.
Mọi người ngồi xuống, vì Lý thị đang nóng giận, nói chuyện không đủ bình tĩnh, nên Giang thị lên tiếng, kể lại cho mọi người nghe về sự việc xảy ra bên ngoài.
Ngụy Chí Đại tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: “Hôm qua lúc phát lương thực họ không nói gì về việc không được đụng vào một cọng cỏ trong thôn này, ta sẽ đi hỏi cho ra lẽ, dựa vào cái gì!”
“Được rồi Ngụy lão ca, lúc này mọi người hãy bình tĩnh một chút, đừng nóng giận khiến mọi chuyện ầm ĩ hơn.” Đường lão nhị ôn tồn khuyên nhủ.
Đường Ninh lúc này cũng lên tiếng, kể lại lời nói của người đàn bà đanh đá kia cho mọi người.
Mọi người nghe xong đều im lặng.
Ngụy Chí Đại, Đường Tuấn Sinh và Đường lão nhị trao đổi ánh mắt một chút, rồi chậm rãi nói: “Chúng ta vẫn nên trộm rời Túc Châu thôi.”
Lần này, hai huynh đệ Đường gia không phản đối, nhưng Giang thị lại có chút lo lắng: “Chẳng phải đã nói là quan sát thêm sao, sao lại đi nhanh như vậy, không đến mức phải thế chứ.”
Rốt cuộc, đây là một bước đi không thể quay đầu, không còn đường lui.
Đường Tuấn Sinh nhìn Giang thị, bất đắc dĩ thở dài: “Vừa rồi chúng ta đi thị trấn hỏi thăm tin tức, mới biết quan phủ để đề phòng bá tánh trong Túc Châu bỏ trốn, đã đóng cửa một số cổng trấn, thậm chí trên quan đạo cũng phái người chặn đường, chỉ cho phép vào mà không cho phép ra. Một số thị trấn nhỏ giáp với Cam Châu và Túc Châu cũng bị phong tỏa, không cho phép bá tánh Túc Châu đi lại.
Bây giờ có rất nhiều người muốn rời khỏi Túc Châu đang tụ tập ở các thị trấn hoặc xung quanh các thôn. Đừng nói thôn này, mà các thôn khác cũng vậy.”