Trần sư gia càng nghĩ càng lo lắng, “Thưa đại nhân, có nên báo tin cho lão Quách bên kia để hỏi tình hình thực sự hay không? Không được cũng có thể cảnh báo lão Quách.”
Quách Lí trưởng là người mà Đỗ Bách Lương mới nhậm chức huyện An Hồng nhờ cậy đến. Đừng nhìn ông lão chỉ là một lí trưởng nhỏ bé, nhưng tin tức lại linh thông hơn nhiều so với các quan lại nhỏ khác. Hơn nữa, lão nhân này biết làm việc, đầu óc cũng rõ ràng, vẫn được Đỗ Bách Lương rất coi trọng.
“Không vội.” Đỗ Bách Lương vẫy tay, trầm ngâm nói: “Trước tiên hãy bẩm báo việc này lên công tử, rồi xác minh xem hắn nói có đúng sự thật hay không. Nếu là thật sự... Công tử cũng sẽ không tha cho người này.”
“Ý đại nhân là...” Trần sư gia trừng mắt hỏi.
Đỗ Bách Lương nói một cách đầy ẩn ý: “Không thể sở dụng mà... chỉ có thể...”
Ông ấy làm một động tác cắt cổ, Trần sư gia lập tức rụt cổ lại, cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy Thu Cảnh Minh không thể vô duyên vô cớ nói ra những lời này. Nếu nói là hắnđoán được ý đồ của bên trên, thì cũng là một loại tỏ thái độ. Vậy ra tiểu tử này quả thực không phải người bình thường.
Càng nghĩ, tâm trạng của Trần sư gia càng trở nên nặng nề, nhưng lại vô cớ lo lắng cho Đường Ninh. Không biết nha đầu vô tâm vô phế kia có biết gương mặt thật của vị hôn phu mình hay không. Nếu như bị lợi dụng thì phải làm sao? Xem ra phải tìm cơ hội nhắc nhở nàng cẩn thận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play