Đường Tuấn Sinh: “...”
Đường Chính ngưỡng mộ không thôi: “Cha, cha nói xem sao muội muội này lại có bản lĩnh và đầu óc thông minh như vậy?”
Đường Tuấn Sinh lấy lại tinh thần, hắng giọng nói: “Cha cũng muốn hỏi gia gia con, sao lại không sinh cho cha một cái đầu óc và bản lĩnh như vậy!”
Đường Chính vuốt cằm suy tư: “Nói như vậy, cha, năm nay chúng ta đến Giang Nam, cũng chưa có dâng hương cho gia nãi, người nói xem có phải họ trách tội chúng ta không?”
Đường Tuấn Sinh rùng mình, nói chuyện vớ vẩn vào ban đêm như vậy, lông tơ dựng đứng vì sợ hãi, run rẩy nói: “Không...... Không thể nào! Còn có trưởng bá và thúc bá còn ở trên trấn, sao gia nãi con có thể trách tội chúng ta, đừng sợ, đừng sợ...”
Đường Ninh cũng bị hai cha con này làm cho hết chỗ nói rồi, Giang thị vừa mới trói một đống lúa mang đến đây, cau mày quát lớn: “Không phải nói muốn làm việc sao, còn tán dóc cái gì!”
Hai cha con lập tức im bặt, quay người làm việc. Chờ Đỗ Xuân Nguyệt và Đường Trung làm chuột đồng xong mang lại đây, Đường Ninh tùy tiện tìm một chỗ đất trống, cách ly một chút, dùng cây trúc xiên hết chuột đồng lên, quét nước tương, tỏi băm và muối ăn, rồi giao cho Đường Trung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play