Đường Tuấn Sinh dường như nghe được hắn thầm chửi thề, nhếch miệng cười nói: “Con cũng đừng nói chúng ta bắt nạt các con, lát nữa con sẽ biết.”
Thu Cảnh Minh vẻ mặt đầy dấu hỏi, chờ bắt đầu làm việc sau hắn mới hiểu được Đường Tuấn Sinh nói có ý gì, chỉ thấy Đường Ninh một mình cầm liềm cắt lúa, duy trì tốc độ cố định, như một người gỗ không có cảm xúc, vẫn luôn làm việc, không bao giờ dừng lại.
Hắn dùng khóe mắt luôn chú ý động tĩnh bên kia, cách vài khắc lại ngẩng đầu nhìn một lần, mỗi lần vị trí của Đường Ninh đều khiến hắn giật mình.
Chỉ trong vòng nửa ngày kinh ngạc và cảm thán như vậy, tám phần ruộng đã được cắt xong, đến tối, Đường Ninh một mình đã cắt xong hai mẫu ruộng, Thu Cảnh Minh cắn răng đuổi theo cũng chỉ cắt được một mẫu, bốn người Đường gia mệt mỏi rã rời mới miễn cưỡng theo kịp họ.
Không phải nói Đường Tuấn Sinh và họ không có năng lực, mà là hai cha con này chủ yếu làm nghề mộc, không sành việc đồng áng, Đường Trung còn nhỏ, cũng chưa từng làm việc này, trước đây ruộng nhà cũng không nhiều, lại cằn cỗi, thu hoạch ít, trời cũng hạn chế, không cần lo lắng trời mưa. Giang thị một mình nghỉ ngơi một chút, vội vàng mấy ngày là có thể làm xong.
Nhưng thôn Bình Nguyên này hoàn toàn khác với chỗ ở của họ, việc làm việc dày đặc như vậy thực sự khiến họ kiệt sức, lúc này tay Giang thị run rẩy, lưỡi hái cũng cầm không nổi, Đường Trung càng sớm đã ném lưỡi hái, đi làm bó lúa.
“Cha sấp nhỏ à, chúng ta còn phải cắt mấy ngày nữa mới xong vậy?” Giang thị mệt mỏi hỏi, đây là lần đầu tiên bà thu hoạch lúa vất vả như vậy, nà thậm chí còn nghi ngờ trước đây ở Tây Bắc bà không phải là làm việc việc nhà nông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play