Đối với Hạng Dương mà nói, cơ thể trước kia chỉ là cái xác ngoài phải lột bỏ mà thôi, còn thứ đen kịt không có hình thù hiện giờ mới là hình thái thực sự hoàn chỉnh của anh.
Trong khoảnh khắc nào đó, Trần Yến gần như tin rằng đây chính là câu trả lời mà cậu đang tìm kiếm.
Nhưng rất nhanh, cậu bình tĩnh trở lại.
Nếu nói, đối với Hạng Dương mà nói, cái gọi là “cái chết” chỉ là một lần lột xác để trưởng thành, vậy rốt cuộc Hạng Dương là thứ gì?
“Ve” chỉ là ví dụ mà Hạng Dương đưa ra để giúp cậu hiểu được quá trình lột xác này, sự tồn tại của Hạng Dương hiển nhiên không đơn giản chỉ là sự biến thái của côn trùng.
Hơn nữa, dựa theo hồ sơ anh từng nhiều lần đến bệnh viện, dường như Hạng Dương không hề biết thân phận của mình có vấn đề trước khi trải qua quá trình lột xác này.
Hiển nhiên mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, bí ẩn nối tiếp bí ẩn ngày càng có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.
Trần Yến lặng lẽ nhìn tiêu bản trong tay, thứ đen kịt không có hình thù vẫn còn đang bên cạnh cậu, chảy chậm rãi giống như chất lỏng, sau đó lan rộng khắp cơ thể cậu rồi bao trùm lấy cánh tay cậu, cuối cùng dừng lại trên khung kính.
Khung kính đựng tiêu bản phát ra tiếng bị ăn mòn, ngay sau đó toàn bộ côn trùng trong tiêu bản rơi xuống vũng chất lỏng, rồi nhanh chóng bị nuốt chửng, chỉ còn lại lớp đáy trống rỗng màu trắng.
Trần Yến nhận ra điều gì đó, bèn cạy lớp đáy màu trắng kia ra, quả nhiên phát hiện có một tấm ảnh ở dưới!
Thật sự mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Trần Yến lập tức lấy tấm ảnh ra, đưa tới gần ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra nơi mà Hạng Dương xuất hiện trong lần này.
Đó là một khu dân cư kiểu cũ với những bức tường bằng xi măng màu nâu xám, đan xen với đám dây điện như mạng nhện, Hạng Dương đang đứng trước ô cửa sổ nào đó ở trên lầu, mỉm cười với cậu.
Lại là một nơi Trần Yến hết sức quen thuộc, cậu đã đến đó với cha mẹ nuôi khoảng 20 năm về trước và làm quen với anh bạn hàng xóm Hạng Dương ở cách vách.
Bọn họ cùng lớn lên ở đó, rồi lại cùng rời khỏi đó.
Tòa nhà cũ kỹ này đã chiếm giữ hơn mười mấy năm cuộc đời của họ, là nơi Trần Yến sẽ không bao giờ quên.
- Anh muốn em đến đó à? - Trần Yến giơ tay, cảm nhận được thứ đen kịt không có hình thù chảy trên da cậu, sau đó lần nữa trở lại mặt đất, rồi từ từ thấm xuống dưới.
Dường như quả trứng trong bụng cũng đang thúc giục, nhúc nhích thật khẽ, Trần Yến bất đắc dĩ thở dài, biết như thế này là muốn đi rồi.
Cậu bước đến cửa phòng chuẩn bị thí nghiệm, vặn cái tay cầm đã rỉ sét, mở cửa chuẩn bị đi ra, nhưng lại nghe một tiếng “bụp”, ấy vậy mà bóng đèn bên ngoài hành lang đều sáng lên hết. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trần Yến sửng sốt đôi chút, cậu tưởng Hạng Dương sợ cậu xuống lầu một mình sợ hãi nên mới mở đèn lên.
Nhưng không ngờ, người bước tới là một người đàn ông mặc đồ bảo vệ, đang nhìn cậu đầy cảnh giác: - Cậu là ai! Vào đây làm gì!
Trần Yến thầm nói không ổn, biết mình đã bị bảo vệ tuần tra phát hiện, đành phải mỉm cười lấy lòng: - Chú ơi, cháu từng là học sinh của trường này.
- Vì đã tốt nghiệp rồi nên muốn trở về thăm trường cũ.
Hiển nhiên bảo vệ không tin, nhưng thấy cậu chỉ cầm giấy tờ trên tay, ngoài ra không có lấy trộm thứ gì, trông cũng không giống ăn trộm, vì thế tiếp tục nạt lớn:
- Ai cho cậu vào đây, không thấy giấy niêm phong bên ngoài à!
- Giấy niêm phong? - Trần Yến khựng lại một lúc, nghĩ thầm mình lén vào đây từ cửa nhỏ nên thật sự không thấy bên ngoài có giấy niêm phong hay không.
- Trường cấp 3 này đã sáp nhập với quận mới lâu rồi, nhà nước đã niêm phong tòa lầu này, nếu bị mất thứ gì chắc chắn sẽ tìm cậu đầu tiên!
- Sáp nhập? Nhưng chẳng phải học sinh đang đi học đó ư? - Trần Yến ngày càng ngơ ngác, xoay người nhìn qua ô cửa sổ bên kia hành lang, thấy tòa nhà giảng dạy vẫn mở đèn sáng trưng khi cậu vừa bước vào, nhưng những gì bây giờ cậu nhìn thấy chỉ là một khoảng tối đen.
- Học gì nữa, đã lâu rồi không có ai đến đây. Bảo vệ ngày càng mất kiên nhẫn, mở miệng đuổi cậu: - Cậu có chịu đi không? Không đi tôi báo cảnh sát đó!
Có lẽ mấy ngày nay đã gặp quá nhiều chuyện lạ lùng, Trần Yến chỉ đành gật đầu như chết lặng: - Ừm… cháu đi liền đây.
Cứ như thế, cậu bị bảo vệ dẫn đi, ngơ ngác đi xuống cầu thang, ra khỏi khuôn viên trường ngoại trừ bọn họ thì chẳng còn người nào khác.
- Thằng nhóc về nhà sớm chút đi, trễ thế này đừng đi lung tung ngoài đường nữa. Bác bảo vệ hét to với cậu ở đằng sau, Trần Yến gật đầu, mất hồn mất vía đáp lại.
Cậu lấy điện thoại ra thoáng nhìn thời gian trên màn hình. Đã hơn 9 giờ tối, nếu ở thành phố lớn thì có lẽ cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng đối với thành phố cổ này mà nói thì đã đến giờ đi ngủ.
Trần Yến lắc qua lắc lại đầu óc còn hơi chóng mặt, ngay khi buông điện thoại xuống thì nhận ra xung quanh mình đâu có bảo vệ hay khuôn viên trường nào, chỉ còn lại một đống đổ nát từng bị phá bỏ và di dời.
Cậu lại ngẩn người thêm một lúc lâu.
Trên phố chỉ có hai ba ngọn đèn đường phát sáng, chẳng thấy bóng dáng của người đi đường nào, thỉnh thoảng có một chiếc xe tải lớn chở hàng chạy ngang qua, tiếng động kia ồn ào đến nỗi mặt đường cũng rung chuyển theo.
Dường như quả trứng trong bụng cũng bị ảnh hưởng, hơi khó chịu mà nhúc nhích mấy cái, lúc bấy giờ Trần Yến mới thoát ra khỏi trạng thái hoảng sợ đến mức chết lặng ấy, an ủi nó qua lớp áo gió: - Con… đang sợ à?
Cậu rất muốn nói với quả trứng, cậu cũng sợ lắm.
Mặc dù cho đến bây giờ, Trần Yến vẫn không thể xác định rốt cuộc nó là thứ gì, nhưng dù là thứ gì đi nữa thì cũng là con của cậu và Hạng Dương, trong những ngày lộn xộn vừa qua, nó vẫn luôn ở trong bụng bầu bạn với cậu.
Quả trứng cảm nhận được sự an ủi của cậu, cũng dịu dàng dụi vào cậu, khiến Trần Yến cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp đôi chút.
- Rồi, đi thôi. - Cuối cùng Trần Yến hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc vừa rồi, cho dù đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu muốn tìm tòi nghiên cứu càng nhiều về chuyện của Hạng Dương, về chuyện của quả trứng trong bụng cậu.
Số mệnh đã định sẵn, cậu cảm thấy, có lẽ cậu đang cách khá gần với sự thật đằng sau.
Thật ra tòa nhà cũ trên tấm ảnh không xa trường cấp 3 là bao, trước kia Hạng Dương chạy xe đạp chở cậu, cũng chỉ hơn mười phút.
Nhưng vào thời gian này ở thành phố cũ rất khó bắt xe, Trần Yến chỉ đành đi bộ đến đó. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khoảng chừng 10 giờ tối, cuối cùng Trần Yến đã đến trước tòa nhà khu dân cư cũ, có lẽ nơi này cũng không được coi là khu dân cư, mà vốn là nhà ở được phân cho bộ phận khai thác than vào những năm 90.
Khi Trần Yến chuyển đến đây theo cha mẹ nuôi, quặng than vừa ngưng hoạt động không lâu, thành phố cũ vẫn duy trì được sự thịnh vượng trong một thời gian ngắn, phần lớn công nhân đã dọn khỏi đây nên có không ít phòng trống, giá cả cũng khá rẻ.
Chớp mắt đã hai mươi mấy năm trôi qua, thành phố cũ hoàn toàn suy tàn, cha mẹ nuôi của cậu cũng đã qua đời nhiều năm, ngược lại là nhà Hạng Dương——
Trần Yến nhớ rõ, từ lúc chuyển đến đây, cậu chưa từng gặp cha mẹ Hạng Dương, chỉ có mỗi bà nội sống cùng anh.
Nhưng Hạng Dương cũng không thân thiết với bà nội, cậu từng hỏi về chuyện gia đình nhà Hạng Dương, Hạng Dương chỉ nói cha ruột anh bị tai nạn ở mỏ quặng, mẹ dẫn theo anh tái giá với cha kế, sau đó rời khỏi đây đi làm với cha kế, cho đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Còn người bà này không phải bà nội ruột của anh, mà là mẹ của cha kế.
Tuy bọn họ sống chung dưới một mái nhà, nhưng trên thực tế lại chẳng có tình cảm gì, ngược lại quan hệ hết sức tệ.
Vậy nên sau khi cha mẹ nuôi của Trần Yến qua đời, Hạng Dương thà rằng dọn ra khỏi căn nhà do cha ruột để lại và chuyển đến sống cùng Trần Yến, cũng không muốn sống chung với người bà kia.
Mấy tòa nhà cũ đứng im lìm trong bóng tối, bóng đèn được kéo ra từ dưới góc tường hiếm khi vẫn sáng đèn, nhưng trên lầu chỉ có ba bốn ô cửa sổ cho thấy vẫn còn có người sinh sống ở đây.
Còn lại chỉ là những ô cửa sổ tối om, thậm chí tấm kính cũng đã vỡ nát, còn bất chợt nghe thấy tiếng cú đêm trốn trong góc phòng, phát ra tiếng kêu như tiếng khóc của con nít.
Trần Yến cũng không vì thế mà dừng bước, cậu khá quen thuộc với nơi này, đã không còn thứ gì dọa được cậu nữa, chỉ quấn kín áo gió trên người, bước vào khu dân cư của đơn vị qua cánh cửa sắt đã lâu không có người trông coi.
Rút ra bài học từ mấy lần trước, Trần Yến nhủ thầm trong lòng đừng nhìn lung tung, chỉ cúi đầu đi dọc theo con đường nhỏ đã mọc đầy cỏ dại, đến tòa lầu mà bọn họ từng sống.
Tòa nhà số 3... đơn vị số 2... lầu 4...
Hành lang không được lắp đèn cảm ứng, đèn dây tóc trước cửa mỗi hộ gia đình đã hỏng từ lâu, Trần Yến chỉ đành bật đèn pin điện thoại để chiếu sáng, bước lên cầu thang bằng xi măng kia.
Nơi này thật sự rất im ắng, dù cậu đã bước rất khẽ, nhưng vẫn phát ra tiếng vang trên hành lang, như thể mỗi lần đi một bước là có rất nhiều người theo sau cậu.
Cậu bước lên cầu thang càng nhiều, những người đi theo sau cậu cũng càng nhiều.
Đến cuối cùng, thậm chí Trần Yến có thể cảm nhận được, mấy người đằng sau cậu đã đứng chen chúc đầy cả hành lang, cứ như thế mà nhìn bóng dáng cậu, đợi cậu chui đầu vào lưới.
Cái cảm giác sợ hãi đến mức không thở nổi này lại lần nữa bao trùm lấy cậu, cuối cùng Trần Yến không thể điều khiển được bước chân, vội vàng chạy tới lầu 4.
Mà tiếng động đằng sau cậu cũng ngày càng nhanh, ngày càng nhiều, thậm chí tiếng động dày đặc ấy đã biến điệu, không còn bắt chước theo tiếng bước chân cậu nữa, mà biến thành âm thanh ma sát cứng nhắc và chói tai nào đó.
Giống như tiếng cậu đã nghe thấy trước đó.
Nhưng Trần Yến đã không rảnh để bận tâm nhiều như thế, cậu cũng không chắc rốt cuộc mấy thứ đằng sau có đuổi theo cậu hay không, chỉ đành cố hết sức mà chạy, cuối cùng cũng đến trước căn nhà ở lầu 4 mà mình và cha mẹ nuôi từng sống.
Cậu cố với tay, mò mẫm chiếc chìa khóa phủ đầy bụi để trên cánh cửa chống trộm rỉ sét, sau đó mở cửa với tốc độ nhanh nhất rồi chạy vọt vào.
- Rầm——
Cánh cửa gỗ đằng sau cậu phát ra tiếng nặng nề, Trần Yến xoay người khóa dây xích lại, sau đó mới thở hổn hển, cuối cùng cũng yên tâm được đôi chút.
Cậu thử mò mẫm công tắc trên tường, tiếc là vì lâu ngày không thanh toán tiền điện nên đã bị cắt điện. Nhưng Trần Yến nhớ rõ, trong nhà vẫn còn đèn cầy phòng khi cúp điện, cậu tìm thử trong tủ giày trước cửa, may mắn là đã tìm thấy.
Hột quẹt thắp sáng cây đèn cầy, cũng thắp sáng căn nhà mà cậu và cha mẹ nuôi, cùng với Hạng Dương đã sống nhiều năm.
Căn nhà nhỏ hai phòng một sảnh này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm ấm áp, vào ngày sinh nhật, mọi người vây quanh cái bàn rồi cùng nhau thổi nến, đêm giao thừa thì ngồi trước tivi xem gala năm mới đón giao thừa, sau khi tan học thì ngồi trên bàn học đùa giỡn um sùm với Hạng Dương...
Vì vậy dù trong tình huống như thế này, Trần Yến vẫn không hề sợ hãi nơi đây, mà cảm thấy đầy hoài niệm.
Cậu bước qua nền gạch men đã nứt nẻ dưới sàn, vươn tay chạm vào cái bàn phủ đầy bụi, sau đó đi tới trước phòng ngủ——
Nhưng câu hỏi được đặt ra là, Hạng Dương để lại manh mối gì ở đây cho cậu?
Trần Yến nhìn quanh căn nhà, cậu và Hạng Dương đã dọn đi và mang đi hầu hết đồ dùng có thể sử dụng, còn thừa lại chỉ là đồ nội thất cũ kỹ không còn dùng được nữa, và cả mấy thứ linh tinh không dùng được nhưng không nỡ vứt đi.
Cậu thử kêu mấy tiếng tên của Hạng Dương, không ai đáp lại, chỉ đành lục lọi trong mấy cửa tủ, ngăn kéo.
Nhưng khi Trần Yến đi vào phòng ngủ mình từng ở, tập trung tìm kiếm mấy thứ Hạng Dương từng dùng, đột nhiên nghe tiếng sột soạt từ phía sau.
Giống như móng tay vừa dài vừa khô đang cào qua bề mặt nhẵn nào đó.
Cậu lập tức cảnh giác quay đầu lại, bèn thấy nơi phát ra âm thanh đó, là một chiếc gương được gắn trên cửa tủ quần áo.