Đợi đến khi cuối cùng Trần Yến bình thường trở lại, cậu đã rời khỏi căn phòng tối kia, bị kéo đến một góc khá sạch sẽ, chiếc áo gió của Hạng Dương trải dưới đất, thứ đen kịt kia bao trùm lấy cơ thể cậu, cho dù âm u lạnh lẽo nhưng lại khiến Trần Yến đắm chìm.

Cậu cuộn tròn cơ thể, thứ đen kịt kia cũng di chuyển theo, vẫn luôn dính chặt vào nhau, không có lấy một kẽ hở.

Cửa sổ thông gió được mở ra, le lói vài tia nắng chẳng chút ấm áp, Trần Yến cũng nương theo tia sáng ấy, lần nữa xem kỹ tấm ảnh đã được rửa.

Cậu kiềm chế không khóc vì khuôn mặt của Hạng Dương, tập trung vào tòa nhà phía sau Hạng Dương.

Bức tường màu trắng lốm đốm, từng ô cửa sổ cũ với lớp kính màu xanh, còn cả phía sau ô cửa sổ——

Khoan đã, đó là gì? Trần Yến đưa tấm ảnh lại gần, đưa ra trước ánh sáng và nhìn thấy rõ có vài bóng người đứng trên hành lang phía sau cửa sổ.

Bọn họ mặc chiếc áo dài màu trắng, có đeo thứ gì đó gần cổ, giống như là... ống nghe y tế.

Đúng rồi!

Trước mắt Trần Yến bừng sáng, cuối cùng đầu óc không được linh hoạt cũng nhận ra, đằng sau Hạng Dương chính là bệnh viện duy nhất trong thị trấn nhỏ này!

Hơn nữa... Cậu cố gắng nhớ lại, khi Hạng Dương vừa mới mất tích, trong lúc điều tra, dường như cảnh sát từng nói với cậu. Hạng Dương thường xuyên đến bệnh viện trong một khoảng thời gian.

Nhưng nhiều hơn nữa thì cậu lại không nhớ rõ.

Bỗng nhiên Trần Yến thấy hoảng sợ, rõ ràng cậu hết sức để ý đến từng chuyện có liên quan đến vụ mất tích của Hạng Dương, nhưng vì sao bây giờ lại không nhớ ra được?

Không, không chỉ có bao nhiêu đây.

Hình như bắt đầu từ rất lâu, trong ký ức của cậu đã xuất hiện khoảng trống và sự rối loạn, cậu không tin trước khi Hạng Dương mất tích, mình lại không nhận ra bất cứ sự khác thường nào, chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian đó ——

Nhưng đã xảy ra chuyện gì chứ?

Ánh mắt Trần Yến dần ngơ ngác, như thể tất cả chỉ là một đoạn ngắn lộn xộn, cậu không thể nào liên kết nó lại, cũng không nhớ được gì nhiều hơn.

Mấy bàn tay đen kịt không có hình thù vẫn dịu dàng vuốt ve lưng cậu, như đang an ủi cậu không nhớ ra cũng không sao.

Hạng Dương vẫn luôn như thế, bao dung cậu vô điều kiện, cho dù chết rồi cũng sẽ không thay đổi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Tay Trần Yến nắm chặt tấm ảnh kia, bây giờ cậu phải đến bệnh viện, cậu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước khi Hạng Dương gặp chuyện!

Nhưng cậu vừa định đứng dậy, thắt lưng nhức mỏi khiến chân cậu mềm nhũn, lần nữa ngã trở về thứ đen kịt kia.

Thứ đen kịt kia như dòng nước, chảy trên cơ thể Trần Yến, đỡ cậu dậy lần nữa, lấy chiếc áo gió che đi dấu vết khắp người.

Lúc bấy giờ Trần Yến mới tự tay kéo kín quần áo của mình, cúi đầu nhìn bóng đen vẫn đang ngưng tụ, suy nghĩ một lúc rồi nói: - Em... em muốn đi điều tra vụ việc.

- Không thể làm như vậy ở bên ngoài.

Nhưng thứ đen kịt kia như không nghe thấy, lại quét qua khắp người cậu, leo lên cầu thang hẹp và đi ra khỏi studio ảnh——

Khi Trần Yến lần nữa quay lại con phố vắng vẻ, mặt trời vào mùa đông vốn lặn sớm, giờ đây chỉ còn lại chút ánh sáng từ mặt trời lặn.

Cơn gió lạnh lúc chạng vạng thổi bay những chiếc lá rụng dưới chân, hai ba cửa hàng còn mở cửa dường như cũng sắp đóng cửa.

Hiếm khi xe taxi ghé qua nơi này, xe đạp công cộng gì đó thì khỏi phải nói, Trần Yến đi dọc theo con đường một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy, chỉ còn lại mỗi một trạm xe buýt.

Phía trên cũng chỉ còn hai chuyến, nhưng may mắn một chuyến trong số đó có thể đến được bệnh viện.

Sau khi đợi hơn 10 phút, Trần Yến thấy một chiếc xe buýt sơn màu xanh lá từ đằng xa, nó chạy vào trạm hết sức chậm rãi.

Trần Yến lấy từ trong túi ra một đồng xu, bỏ vào cái thùng đặt ở đầu xe cạnh tài xế, sau đó đi ra sau.

Ở thị trấn bị vứt bỏ này, dường như giới trẻ thời nay không thích đi phương tiện giao thông như vậy, nên trên xe hết sức vắng vẻ.

Chỉ hàng ghế phía sau ở trong góc là có một bà cụ dẫn theo một đứa nhỏ, đang dựa vào cửa kính sắp ngủ gật.

Trần Yến đi tới gần cửa sau rồi tìm một chỗ ngồi xuống, thật ra từ đây đến bệnh viện cũng chỉ có ba bốn trạm, nhưng với tình trạng cơ thể hiện giờ của Trần Yến, hiển nhiên là không cho phép cậu đứng.

Xe buýt lại bắt đầu lăn bánh chậm rãi và lắc lư, dường như trong xe có sức hấp dẫn nào đó, chẳng bao lâu đã khiến Trần Yến mơ màng buồn ngủ.

Nhưng ngay khi cậu sắp gục đầu xuống kính chuẩn bị ngủ thiếp đi, Trần Yến bỗng cảm thấy có ai đó đang kéo áo cậu.

Cậu ráng mở to mắt, quay đầu xem thử, rồi cậu nhìn thấy đứa nhỏ ngồi cạnh bà cụ lúc nãy, không biết từ lúc nào đã đi tới gần chỗ cậu ngồi, nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt với con ngươi đen láy và to lạ thường.

- Con làm gì vậy? - Trần Yến bị giật mình đến nỗi co ro trên ghế, cảnh giác hỏi.

Nhưng cậu bé kia lại giơ tay chỉ vào cái bụng đang được che kín bởi áo gió của Trần Yến: - Con nghe thấy, em ấy đang kêu con...

Giọng trẻ con non nớt vang vọng trong xe rồi nhanh chóng bị tiếng động cơ át mất, nhưng trong mắt Trần Yến chỉ có mỗi đôi mắt đen láy gần như không có tròng trắng của cậu bé.

Miệng cậu bé lúc đóng lúc mở, túm lấy áo Trần Yến, tiếp tục nói: - Em ấy nói, muốn chơi cùng con, bảo con đợi một chút...

- Đợi một chút, em ấy sắp ra rồi.

Sắc trời ngày một tối, trong lòng Trần Yến cũng bị bao trùm bởi một cái bóng lạnh lẽo, cậu không biết phải trả lời cậu bé như thế nào, nhưng sự va chạm mơ hồ trong bụng dường như đang xác nhận điều gì đó——

- Bệnh viện ở trạm phía trước. ( truyện đăng trên app TᎽT )

- Những hành khách sắp xuống xe xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Một giọng nữ điện tử vô cảm bỗng truyền ra từ trong loa, như thể chợt đánh thức Trần Yến.

Cậu lập tức đỡ ghế đứng dậy, cố gắng tránh đi cậu bé, toan kéo áo ra khỏi tay nó: - Con bỏ tay ra đi, chú, chú phải xuống xe rồi.

- Nhưng mà em ấy muốn chơi với con. Cậu bé không chịu buông ra mà túm lấy áo Trần Yến, đôi mắt vẫn nhìn bụng cậu, kiểu gì cũng không chịu đi.

Thấy xe buýt sắp đến trạm, tay Trần Yến đành phải dùng sức kéo mạnh áo ra.

Nhưng cậu bé bỗng òa khóc, làm bà cụ đang ngủ ở hàng ghế sau giật mình, lúc bấy giờ bà ấy mới nhận ra không thấy cháu trai mình đâu: - Sao vậy? Sao con lại chạy qua đó?

Trần Yến đã không còn tâm trạng giải thích gì nữa, cậu thoáng nhìn bà cụ rồi kéo kín quần áo, vội vàng tránh đi cậu bé rồi xuống xe.

Cậu bé khóc lóc muốn xuống xe theo, nhưng bị bà cụ ôm về, cửa xe chặn lại tiếng khóc sau lưng Trần Yến, sau khi bị cơn gió lạnh buổi chạng vạng thổi qua, lúc bấy giờ Trần Yến mới tỉnh táo lại.

Sự đụng chạm nhỏ bé của quả trứng gồ lên trong bụng cậu vẫn sôi nổi.

Giống như trẻ con đang chơi đùa với bạn nhưng lại bị cắt ngang, đang im lặng chống đối lại cậu.

Bây giờ Trần Yến đã hơi tin, có lẽ cậu bé thật sự bị nó kêu tới, nhưng ——

Trần Yến vỗ nhẹ bụng mình, thử tỏ ra dáng vẻ của bậc làm cha mẹ: - Bây giờ chưa thể chơi với thằng bé được.

- Bây giờ chúng ta có việc quan trọng, phải đi tìm cha con.

Dường như quả trứng trong bụng đang thực sự lắng nghe, nửa ngày sau mới chấp nhận lời nói của Trần Yến, sự đụng chạm cũng dần yếu đi.

Trần Yến nhận ra đứa nhỏ khá dễ nói chuyện, sau đó chậm rãi xoa bụng, giọng điệu dịu dàng hơn: - Đợi qua một thời gian, chờ con lớn lên, ba sẽ dẫn con về, không chừng vẫn có thể gặp lại và chơi cùng thằng bé.

Cuối cùng quả trứng trong bụng cũng chịu yên, Trần Yến cũng yên tâm, quên mất sự kỳ lạ vừa rồi trên xe.

Nhưng sau lần trì hoãn này, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Trần Yến nhìn thời gian trên điện thoại, vội bước nhanh hơn, cậu phải đến bệnh viện trước khi bác sĩ tan làm mới được.

Đây là bệnh viện duy nhất gần chỗ bọn họ, lúc nhỏ dù bị bệnh gì thì cũng được đưa đến đây.

Trong trí nhớ, phía trước tòa nhà phòng khám ngoại trú có một khoảng sân rộng, bên trong có muôn hình vạn trạng người vội vàng qua lại.

Nhưng giờ đây, sau nhiều năm, cuối cùng Trần Yến vẫn lần nữa tới trước tòa nhà phòng khám ngoại trú, mới nhận ra khoảng sân này nhỏ như thế, bị chia cắt bởi vành đai xanh héo úa, chỉ đỗ đôi ba chiếc ô tô cũ.

Thật ra không còn bao nhiêu người đến đây nữa, hầu hết bác sĩ và trang thiết bị đều đã chuyển đến khu bệnh viện mới lớn hơn, khu bệnh viện cũ chỉ còn giữ lại chức năng cơ bản.

Thấy sắp đến lúc tan làm, Trần Yến không có nhiều thời gian để than thở, vội vàng đi vào.

Nhưng khi đứng trong sảnh lớn lát đá cẩm thạch sẫm màu ở bệnh viện lạnh lẽo, cậu bắt đầu hoang mang —— Hạng Dương bảo cậu đến đây, phải đăng ký khoa nào?

Hạng Dương chưa từng nói với cậu, khi cảnh sát đến điều tra dường như từng nhắc đến, nhưng ký ức của Trần Yến toàn là một mớ lộn xộn, không nhớ ra được.

Cậu ngơ ngác đi vào bệnh viện, thỉnh thoảng cậu nhìn thấy mấy y tá trẻ trên hành lang giữa các khoa, Trần Yến chưa kịp hỏi thăm thì họ đã đi ngang qua cậu.

Trần Yến cứ lang thang không có mục đích như thế, cuối cùng các bác sĩ đều tan làm, cả khu bệnh viện trông càng vắng vẻ hơn, đưa mắt nhìn quanh, đâu đâu cũng là vách tường trắng bệch và chân tường bị tróc lớp sơn màu xanh lá.

Nhưng chẳng bao lâu sau, thậm chí cậu còn chẳng thấy rõ những thứ ấy, những bóng đèn trong phòng khám ngoại trú dần tắt, chỉ còn mỗi bóng đèn cấp cứu trong góc phát ra ánh sáng xanh.

Nhưng Trần Yến nhìn hành lang dần tối đen kia, chân lại không dừng bước, cậu thấy rằng đằng sau bóng tối ấy, dường như có thứ gì đó đang thu hút cậu, tiếp tục đi tới, đi tới...

Trên hành lang bệnh viện vừa trống trải vừa tối tăm, chỉ còn lại bóng dáng của cậu, loạng choạng như cái xác không hồn, bước đi không có điểm dừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play