Trần Yến mặc áo gió của Hạng Dương, che kín mít cơ thể gầy gò và cái bụng nhô lên của mình, nhưng bị cơn gió se lạnh mùa thu thổi qua thì vẫn cứ lạnh run.

Đây không phải là thời tiết phù hợp để đi ra ngoài.

Trần Yến ngồi trên xe taxi, khi xe chạy vào khu phố cũ, khung cảnh ngoài cửa sổ xe cũng dần trở nên quen thuộc.

Gần như không thấy ai đi lại trên đường, hầu hết trên cánh cửa cuốn ở cửa hàng hai bên đường đều dán đầy tờ rơi quảng cáo, chỉ có hai ba cửa hàng ít ỏi vẫn còn mở cửa, cũng chỉ có cụ ông ngồi trước cửa, đang ngồi đó không biết làm gì.

Ngay cả những cây ngô đồng ở ven đường hết sức cao to tươi tốt trong ký ức, cũng đã rụng hết lá vào mùa thu, khi ngẩng đầu nhìn lên đã không còn thấy ánh mặt trời, chỉ có mây đen u ám và nặng nề.

Mọi thứ hoang vắng và suy tàn, như thể hoàn toàn bị thời gian bỏ rơi.

Cuối cùng cũng đến đường Bình Ninh, sau khi quét mã QR trả tiền xe, Trần Yến quấn áo gió xuống xe.

Khi cậu đi dọc theo vỉa hè, cuối cùng cũng tìm thấy “studio ảnh gia đình”, nhưng lại phát hiện vẫn là cánh cửa cuốn rỉ sét ấy, trên cửa bám đầy bụi, hiển nhiên đã lâu rồi chưa mở cửa.

Trần Yến hơi ngơ ngác đứng tại chỗ, cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh, cũng may quán mì thịt bò bên cạnh vẫn còn mở bán, vì thế Trần Yến bèn đi vào.

Giờ này cũng không phải giờ cơm nên trong quán chỉ có lác đác vài người khách, ngay cả ông chủ cũng không còn là người cậu từng quen, đang ngồi cạnh bàn xem video trên điện thoại.

- Ông chủ... - Lâu rồi Trần Yến chưa nói chuyện với ai, lên tiếng rồi tạm dừng một lúc mới nhớ ra phải nói gì: - Muốn hỏi thăm anh chuyện này.

Ông chủ lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn cậu một cái: - Chuyện gì, nói đi.

Trần Yến sắp xếp câu chữ, hỏi: - Sao studio ảnh kế bên, lại không mở cửa?

- Đóng cửa lâu rồi. 

Ông chủ nghe cậu hỏi chuyện này, càng không mấy hứng thú, đôi mắt lại hướng xuống chiếc điện thoại: - Đóng cửa hơn 2 năm rồi.

Lâu vậy sao?

Trần Yến hoang mang, mấy tháng nay tinh thần cậu không được tốt lắm nên chưa kịp nghĩ kỹ, đứng ngây ra một lúc lâu mới nhớ lại: - Vậy, vậy 5 tháng trước, có ai tới đó không?

- Đã nói đóng cửa lâu rồi, đóng cửa lâu rồi, làm gì có ai tới!

Ông chủ bị hỏi mất kiên nhẫn, giọng điệu trở nên gắt gỏng, đôi mắt vàng đục nhìn cậu chằm chằm.

Trần Yến thấy không hỏi được gì, đành ủ rũ đi ra ngoài, rồi lại đi tới trước studio ảnh gia đình.

Cậu nhìn cánh cửa cuốn bị kéo xuống kia, ánh mắt hơi ngơ ngác và đờ đẫn——

Phải vào xem thử mới được, Trần Yến nghĩ, cậu có một cảm giác khó tả, như thể có thứ gì đó đằng sau cánh cửa thu hút cậu một cách lạ thường.

Ngay cả quả trứng trong bụng cậu cũng liên tục va chạm bất thường, có thể cảm nhận được cách lớp quần áo.

Vì thế Trần Yến hơi vụng về cúi xuống, thử dùng tay kéo phần tay cầm bị rỉ sét ở bên dưới, cơ thể lâu ngày không hoạt động, hiển nhiên không nghe lời cho lắm, Trần Yến gắng sức mấy lần mà cánh cửa cuốn chẳng hề xê dịch mảy may.

Ngay khi cậu định bỏ cuộc nghĩ cách khác, vừa buông tay ra thì phần tay cầm rỉ sét đứt gãy và rớt xuống theo bàn tay cậu, không biết bằng cách nào mà cánh cửa cuốn lại lộ ra một cái khe nhỏ đen thui.

Điều này hết sức quái lạ, nhưng dường như Trần Yến không hề nhận ra điều đó, lập tức mừng rỡ hơi ngồi xuống, vươn ngón tay chọc vào cái khe kia rồi kéo mạnh lên.

Lần này, cậu chẳng tốn sức mấy mà cánh cửa cuốn đã được đẩy lên.

Nhưng đằng sau cửa cuốn, ấy mà cánh cửa kính của studio ảnh đang mở ra.

Một chuỗi dấu giày số 42 trải dài trên nền đất bụi bặm từ cửa rồi đi vào trong cửa tiệm tối tăm. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Trần Yến sững sờ tại chỗ một lúc, sau đó vươn chân, cũng đặt chân xuống nền nhà cửa tiệm, khi nhấc giày lên, trên lớp bụi bặm vẫn là dấu chân giống y như đúc.

Cậu mang giày của Hạng Dương, những dấu chân ấy là Hạng Dương để lại.

Sau khi suy ra kết luận này, Trần Yến chẳng những không sợ hãi mà còn vui mừng là đằng khác.

Cậu tìm được rồi, chắc chắn nơi này là nơi Hạng Dương muốn cậu đến!

Vì thế Trần Yến lập tức đi vào không chút do dự.

Lầu 1 của studio để mấy chiếc máy tính bàn đầu to kiểu cũ, thiết nghĩ có lẽ vì quá cũ kỹ nên khi đóng cửa cũng chẳng buồn dọn đi.

Đi sâu vào bên trong là một phòng để quần áo riêng biệt, Trần Yến vừa mở cửa đã thấy một chiếc gương lớn.

Tuy mặt gương đã mờ vì bị phủ bụi, nhưng vẫn phản chiếu ra dáng vẻ của cậu, Trần Yến đứng sững sờ tại chỗ.

Đã lâu lắm rồi cậu chưa soi gương, kể từ khi Hạng Dương mất tích, cậu hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của bản thân, hình ảnh phản chiếu trong gương vào giờ phút này khiến cậu hết sức xa lạ.

Khuôn mặt cậu quá đỗi gầy gò, thân hình ốm yếu gần như chẳng thể khoác nổi chiếc áo gió rộng thùng thình của Hạng Dương, chỉ có cái bụng trước mặt là chợt xệ xuống, như có vật thể lạ ký sinh trong cơ thể cậu.

Nhưng Trần Yến chỉ nhìn bản thân trong gương rồi bình tĩnh xoay người, hiện giờ cậu không quan tâm đến chuyện này, cậu muốn đi tìm dấu vết của Hạng Dương.

Vì cúp điện, nên càng đi vào phòng để quần áo thì ánh sáng càng mờ dần, trên giá áo đã trống rỗng, nhưng lại có nhiều đạo cụ dùng để chụp ảnh nằm rải rác dưới đất.

Cây dù màu đỏ, cành hoa khô và cả con búp bê bị bỏ quên ở xó nào đó.

Trần Yến cố gắng tránh đi mấy thứ này, nhưng lại không cẩn thận đạp trúng chiếc xe đồ chơi, cậu lập tức ngả người ra sau, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì túm được tấm rèm phòng thay đồ ở trước mặt.

Khi túm lấy như thế, tuy cơ thể đã đứng vững, nhưng trong phòng thay đồ lại vang lên một tiếng rầm lớn, Trần Yến vội vàng lùi ra sau để né, ngay sau đó cậu nhìn thấy cánh tay, cẳng chân bị gãy và cái đầu người trắng bệch ùa ra từ phòng thay đồ rồi lao đến chỗ cậu.

Trần Yến bỗng sợ tới nỗi trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu cuống quít định chạy ra ngoài, nhưng chân phải dẫm trúng đạo cụ linh tinh, sắp bị té ngã.

Va chạm là điều không thể tránh khỏi, Trần Yến vô thức bảo vệ bụng mình, thầm nghĩ đừng làm vỡ trứng là được, nhưng ngay khi cậu ngã xuống lại không cảm thấy đau đớn gì cả ——

Cơ thể cậu được đỡ lấy một cách dịu dàng bởi một sức mạnh lạnh lẽo âm u đến mức thấu xương.

- Hạng Dương? - Dường như Trần Yến lập tức quên mất nỗi sợ, cậu muốn xem thử thứ đang đỡ mình, nhưng trong hoàn cảnh tối tăm thế này, những gì cậu thấy chỉ là một khoảng tối đen.

Giống như nước mà cũng giống như cái bóng.

Dâng trào bao lấy cơ thể cậu, bọc lấy một cách dính nhớp, sau đó chậm rãi nhấn chìm.

Trần Yến không hề cảm thấy khó chịu, trong mấy tháng qua cậu đã hoàn toàn quen với kiểu tiếp xúc này, mặc cho bản thân chìm nổi trong thứ đen kịt kia.

Cậu cảm nhận được, “Hạng Dương” đang an ủi quả trứng bị hoảng sợ trong bụng cậu, sau đó quấn quanh eo và đầu gối cậu, kéo cậu vào sâu trong phòng thay đồ.

Cho đến giờ phút này Trần Yến mới phát hiện, thì ra những phần tay chân bị cụt chẳng qua chỉ là những ma nơ canh bằng nhựa bị tháo rời từng bộ phận một.

Lúc này chúng đang nằm rải rác dưới đất, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, trông hệt như từng cái xác.

Nhưng Trần Yến không còn sợ hãi nữa, Hạng Dương đang nuốt chửng cậu, quấn lấy cậu, điều này khiến cậu dù gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ không sợ hãi nữa.

Cứ như thế, Trần Yến bị thứ đen kịt kia kéo đi, đi qua phòng thay đồ và đến một chiếc cầu thang hẹp dẫn xuống phía dưới.

Studio ảnh không có lầu 2 mà chỉ có một tầng hầm, vì đáp ứng yêu cầu ưa tối nên được dựng thành một studio đơn giản.

Trần Yến cảm nhận được thứ đen kịt đang bao lấy mình dần rút về, cậu lập tức sốt ruột giữ nó lại, nhưng bỗng nghe thấy một tiếng “xào xạc” rõ to vang lên trong studio im lặng và tối tăm.

Là tấm màn được hạ xuống.

Đôi mắt Trần Yến dần làm quen với bóng tối, nhưng cậu nhận ra toàn bộ studio ảnh đã cúp điện, tuy nhiên trước tấm màn lại lóe lên ánh đèn đỏ nho nhỏ trên chiếc giá ba chân trông như xương người.

Giống như một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn cậu.

Ma xui quỷ khiến, Trần Yến bước tới và đi đến chỗ đèn đỏ.

Đó là một chiếc máy ảnh film kiểu cũ.

Trần Yến giơ tay lên, mò mẫm nút chụp của nó trong bóng tối, sau đó hơi cúi người xuống rồi đưa mắt lại gần ống kính

Nhưng chỗ đó vẫn tối om, không nhìn thấy gì cả.

- Hạng Dương, anh muốn em chụp hình cho anh ư? - Trần Yến nghĩ rồi lên tiếng hỏi, tiếc là không được người nọ đáp lại như đêm qua.

Nhưng Trần Yến đã quen với sự im lặng của Hạng Dương, cậu chỉ đành nhắm thẳng vào tấm màn, sau đó nhấn nút chụp.

- Rắc —— 

Ngay khi đèn flash sáng lên, Trần Yến nhìn thấy rõ ràng một bóng người đang đứng trước tấm màn trắng.

Đó là Hạng Dương, đó chắc chắn là Hạng Dương, cho dù chỉ trong giây lát ngắn ngủi, lại khiến Trần Yến cực kỳ chắc chắn.

Ngay sau khi cậu chụp ảnh xong, một tiếng “kẽo kẹt” khiến người ta sởn tóc gáy bỗng nhiên vang lên trong góc studio vốn im ắng.

Một cánh cửa nho nhỏ được mở ra, phía sau cánh cửa phát ra một luồng sáng đỏ chói và kỳ lạ, hết sức chói mắt trong bóng tối.

Trần Yến biết, đó chính là phòng tối của studio, nơi để rửa ảnh.

Không đợi cậu phản ứng lại, cảm giác nhớp nháp và lạnh lẽo ấy lại bao vây và nuốt chửng cậu lần nữa, kéo cậu lại gần luồng ánh sáng đỏ kỳ lạ kia.

Trần Yến cầm máy ảnh, không hề chống cự, nhưng sau khi vào phòng tối, cậu mới nhận ra mình không biết rửa ảnh.

Cậu nghiên cứu nửa ngày mới tháo cuộn phim xuống, rồi bắt đầu sốt ruột trước đống chai lọ vại bình trên cái kệ bám đầy bụi.

Nhưng đúng lúc này, thứ đen kịt kia lại vây lấy cậu từ sau lưng, mấy bàn tay không có hình thù vươn ra, chậm rãi cầm lấy cánh tay cậu, quấn quanh eo cậu, đỡ lấy bụng cậu, nhớp nháp cọ vào cổ và má cậu, như thể đang kiên nhẫn hôn cậu.

- Nhưng mà em không biết, Hạng Dương anh dạy em đi. 

Âm cuối của Trần Yến toát lên sự kiêu ngạo lâu rồi không thấy, lúc Hạng Dương còn sống, trước giờ cậu đều như vậy.

Việc gì không làm được thì cứ giao cho Hạng Dương, hoặc đợi Hạng Dương tay cầm tay dạy cậu.

Thứ đen kịt kia dâng trào, vẫn bao dung Trần Yến như mọi khi, sau đó nâng cánh tay Trần Yến, dịu dàng hướng dẫn cậu từng bước một, sử dụng máy móc, đổ các chất lỏng khác nhau vào chiếc thau vuông, cho đến khi hình ảnh dần xuất hiện trên giấy ảnh.

Trần Yến ngơ ngác nhìn giấy ảnh đang cầm, sóng mũi bỗng cay xè, mặt trên không phải chỉ có mỗi cái bóng đen kịt, mà là Hạng Dương hoàn chỉnh lúc còn sống.

Trong ảnh, anh nở một nụ cười nhẹ, đứng trước một tòa nhà màu trắng, có thể thấy bên cạnh anh là những chồi non đang chớm nở vào đầu xuân.

Nhưng dường như anh đã biết chuyện gì xảy ra khi Trần Yến nhìn thấy tấm ảnh này, trong ánh mắt toát lên đôi chút buồn bã, nhưng vẫn nhìn Trần Yến đầy dịu dàng.

Nước mắt làm mờ tầm mắt, nhưng ngay khi chảy ra khỏi hốc mắt thì lại bị một bàn tay đen kịt không có hình thù lau đi.

Nhưng nước mắt Trần Yến lại chảy ngày một nhiều hơn, thứ đen kịt kia đã bám lên khuôn mặt cậu, mấp máy như những nụ hôn liên miên không dứt, thứ đen kịt đang vây lấy cậu cũng bắt đầu di chuyển, len lỏi vào trong chiếc áo gió thùng thình kia, lạnh lẽo chạm vào da thịt Trần Yến không chừa chút kẽ hở, lan rộng ra khắp cơ thể cậu——

Không có sự an ủi nào tốt hơn thế này, tiếng khóc của Trần Yến dần biến điệu, cậu vươn tay ra, mê man trước chiếc thau vuông đựng đầy nước thuốc rửa ảnh, rồi lại nhanh chóng bị thứ đen kịt bao trùm toàn bộ, chẳng buông tha dù chỉ một chút…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play