Ngọc Thanh Hàn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tiểu đồ đệ, bật cười vì tức giận, giọng lạnh nhạt nói: "Ngươi chỉ nghĩ đến việc bị ăn thịt thôi sao? Không thể nghĩ rằng vi sư đang khen ngươi xinh đẹp, khiến người khác muốn ngắm nhìn mãi sao?"
Ôn Húc chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút vô tội: "Xinh đẹp đến mức muốn ăn... Cũng vẫn là ăn mà!"
Không trách Ôn Húc nghĩ như vậy, ai bảo Ngọc Thanh Hàn là một con rắn, mà cái miệng rộng đỏ lòm kia đã để lại trong cậu ấn tượng khó phai.
Dù đêm qua không còn gặp ác mộng bị rắn nuốt chửng, nhưng cậu vẫn bị một cảm giác bất an bao phủ, nên giấc ngủ cũng chẳng yên ổn.
Ngọc Thanh Hàn thực sự không biết nói gì, đưa tay xoa xoa thái dương, vẻ mặt đầy bất lực.
Nghĩ đến việc cơm nước này dù sao cũng do tiểu đồ đệ vất vả mang lên, hắn vẫn nể mặt ăn thử vài miếng. Sau khi khen hương vị không tệ, hắn lại thấy gương mặt của đồ đệ nhỏ rạng rỡ niềm vui, tâm trạng hắn cũng tốt lên vài phần.
"Trước đó vi sư đã nói sẽ tặng ngươi một món pháp bảo, hôm qua quên mất. Hôm nay ngươi chọn một món đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play