Ôn Húc không hiểu nổi Nguyên Tu Trúc hôm nay bị làm sao. Hỏi hệ thống cũng chẳng được đáp án, cậu bèn thôi không để tâm nữa, ngoan ngoãn chờ đồ ăn.
Không lâu sau, Nguyên Tu Trúc xách hộp thức ăn trở về, tóc tai hơi rối như thể vừa vội vã đi đường.
Ôn Húc lập tức đứng dậy: "Sư huynh sao về nhanh vậy?"
"Ta sợ đệ đói bụng." Nguyên Tu Trúc bày từng món ăn trong hộp ra bàn. Đều là các món đơn giản, nhưng trình bày đẹp mắt, hương vị cũng không tệ.
Ôn Húc trong lòng cảm động, không kìm được mà ôm chầm lấy Nguyên Tu Trúc: "Cảm ơn sư huynh! Sư huynh thật tốt với đệ quá! Vất vả huynh chạy một chuyến rồi~"
Nguyên Tu Trúc bị cái ôm bất ngờ làm sững người. Đến khi kịp phản ứng, Ôn Húc đã buông tay, vui vẻ ngồi vào bàn dùng đũa ăn ngon lành.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo của cậu dưới ánh nến hồng, biểu cảm thỏa mãn hiện rõ, đôi môi đỏ mọng mấp máy ăn miếng bánh nếp trắng ngần, thỉnh thoảng lại vươn lưỡi liếm nhẹ khóe môi, tim Nguyên Tu Trúc đột nhiên đập lỡ nhịp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT