Nguyên Tu Trúc cứ chăm chăm nhìn vào cổ của Ôn Húc, thậm chí còn vươn tay gạt tay cậu ra, sau đó thấy trên chiếc cổ trắng nõn của cậu có hai dấu đỏ rõ ràng, đờ người ra.
“Dấu răng này… Sao lại giống bị dơi hoặc rắn cắn thế này? Nhưng núi sông của Vô Cực Tông chúng ta cây cỏ xanh tươi, tiếng chim hót líu lo, như chốn tiên cảnh, làm gì có dơi?”
Ôn Húc lập tức ngắt lời: “Là bị rắn cắn! Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến sư tôn!”
“Vậy là sao?” Nguyên Tu Trúc lộ vẻ nghi hoặc, cảm thấy câu này có gì đó sai sai: “Nhưng ta nhớ chỉ có ở rừng nhỏ sau núi mới có rắn, chỗ đó lại là cấm địa, sư tôn xưa nay không để ai đặt chân vào, chẳng lẽ có rắn chạy ra ngoài?”
Nói đến đây, vẻ mặt của Nguyên Tu Trúc bỗng trở nên nghiêm trọng: “Vậy ta phải lập tức cho người bắt rắn lại, nhỡ nó lại cắn ai nữa…”
“Không cần bắt đâu, sư huynh, huynh bình tĩnh đi!” Ôn Húc mỉm cười, giọng mềm mại nói: “Đệ bị cắn hôm qua rồi, sư tôn đã biết chuyện, rắn cũng bị bắt rồi, sau đó… Đã bị xử lý tại chỗ rồi! Thế nên sư huynh đừng lo nữa.”
“Ồ… Vậy thì yên tâm rồi.” Nguyên Tu Trúc gật đầu, định buông tay Ôn Húc ra thì lại bất ngờ chú ý đến cổ tay mảnh khảnh trắng ngần kia có một vòng đỏ rõ rệt, như bị ai đó bóp chặt mà thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT