Ôn Húc vội vã kéo chăn qua che lại đôi chân, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Ngọc Thanh Hàn một chút, sau đó cố gắng cười để che giấu nội tâm đầy xấu hổ của mình.

"Thật xin lỗi sư tôn, đệ tử có chút thất lễ."

Hu hu hu, thật sự là mất hết mặt mũi rồi!

Ngọc Thanh Hàn thu lại ánh mắt, vẻ mặt hơi thu liễm lại, giọng nói lạnh nhạt vang lên:

"Không sao, mấy sư huynh của ngươi lúc cởi truồng vi sư đều đã thấy qua, ngươi chẳng qua chỉ không mặc quần lộ chân, chẳng tính là gì cả."

Ôn Húc: "..."

Tốt lắm, chuyện mất mặt đến như vậy mà sư tôn lại có thể nhẹ nhàng nói ra như thế, thay các sư huynh mặc niệm ba giây!

Ôn Húc nhẹ nhàng mỉm cười với Ngọc Thanh Hàn, dịu giọng hỏi:

"Không biết sư tôn vì sao lại đột nhiên tới đây? Hay là người còn có điều gì cần dặn dò thêm?"

Ngọc Thanh Hàn chắp hai tay ra sau lưng, từ từ bước đến trước mặt Ôn Húc, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, khí thế bức người:

"Vi sư hỏi ngươi, hôm nay tại sao lại đến Phi Vũ Điện?"

Ôn Húc chớp mắt một cái, trả lời:

"Đệ tử nhớ tới ơn cứu mạng của sư tôn mấy hôm trước, nên muốn đến Phi Vũ Điện xem thử ở bên đó sư tôn có chuyện gì cần đệ tử phụ giúp hay không. Chỉ là không ngờ... Lại gặp phải chuyện như vậy."

Khi nói những lời này, hàng mi của cậu nhẹ nhàng run rẩy, giọng nói thì mềm mại nhẹ nhàng, trông vừa vô tội vừa đáng thương, dễ dàng khiến lòng Ngọc Thanh Hàn mềm nhũn, khí thế bức người lúc trước giảm đi không ít.

"Vậy khi đi vào, ngươi không chạm phải kết giới bên ngoài sao? Kết giới mà vi sư đã đặt ở đó, người bình thường không thể phá, trừ phi tu vi phải cao hơn cả vi sư. Cho nên vi sư thực sự rất tò mò, rốt cuộc ngươi làm thế nào để vào được Phi Vũ Điện."

Nếu đổi lại là Mẫn Chu, Nguyên Tu Trúc, mấy người da dày thịt béo thô lỗ đầy mình kia, Ngọc Thanh Hàn tuyệt đối không thể nói chuyện kiên nhẫn đến mức như vậy.

Nhưng tiểu đồ đệ trước mặt da thịt trắng nõn, dáng vẻ yếu ớt như búp bê sứ dễ vỡ, hắn vừa nhìn thì đã không nỡ lớn tiếng rồi.

"Kết giới?" Ôn Húc lập tức nghĩ đến lớp ánh sáng vàng bao phủ như một cái lồng  kia: "Là tầng ánh sáng vàng đó sao?"

Ngọc Thanh Hàn lắc đầu: "Không phải."

Ôn Húc ngơ ngác một lúc, mới nhớ đến khi vừa bước vào Phi Vũ Điện, không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Lúc đó hắn đã nghi ngờ đó là kết giới.

Sau khi nói ra nghi ngờ này, quả nhiên thấy Ngọc Thanh Hàn gật đầu.

Ôn Húc gãi gãi đầu, có chút luống cuống nói: "Đệ tử cũng không biết tại sao lại đi qua được nữa. Lúc đó chỉ là trực tiếp bước qua, ngoại trừ cảm giác đột ngột lạnh đi, đệ tử cũng không gặp phải trở ngại gì khác."

"Thật kỳ lạ." Ngọc Thanh Hàn nhíu đôi lông mày, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

Hôm qua hai vị hộ pháp cùng đến tìm hắn, nhưng đều không vào được. Không thể nào vừa qua một đêm kết giới lại mất tác dụng chứ? (Charlene x TYT)

"Sư tôn, đệ tử có một thỉnh cầu nhỏ, không biết người có thể đồng ý hay không?"

Ngọc Thanh Hàn hoàn hồn tử trong dòng suy nghĩ, cúi mắt nhìn hắn: "Nói."

"Chuyện là đệ tử thân thể yếu ớt, tu vi thấp kém, bao năm nay ở Vô Cực Tông đều rất vô dụng, thực chẳng khác gì phế vật. Vì vậy đệ tử nghĩ, không biết có thể đến hầu hạ sư tôn ở Phi Vũ Điện mỗi ngày, tự tìm chút việc để làm không?"

Ôn Húc nói xong liền nở một nụ cười đầy ngoan ngoãn, đôi mắt sáng như sao nhìn vào Ngọc Thanh Hàn.

Trước đây, tính cách của nguyên chủ vốn là rất nhút nhát, tự ti. Hắn hoàn toàn không dám đến gần Ngọc Thanh Hàn dù chỉ một chút, ngày qua tháng lại chỉ trốn trong tiểu viện Minh Nguyệt này.

"Gần gũi, hầu hạ?" Ngọc Thanh Hàn cường điệu nhấn mạnh hai chữ "gần gũi", đôi mắt hơi hơi nheo lại.

Ôn Húc lại ngây ngô hoàn toàn không nhận ra hàm ý khác trong lời nói đó, vẫn tiếp tục nói:

"Đúng vậy! Pha trà rót nước, xoa vai đấm lưng, nấu cơm dọn dẹp, những việc này đệ tử đều có thể làm. Xem như báo đáp ơn cứu mạng và nuôi dưỡng của sư tôn, cũng tốt hơn là cả ngày ăn không ngồi rồi ở đây, chẳng làm được gì."

Ngọc Thanh Hàn lại lâm vào trầm tư. Mặc dù trước đó cảm thấy lời của Mộ Dung Văn Ngọc cũng có chút lý lẽ, nhưng sự thay đổi của tiểu đồ đệ này lại quá lớn rồi?

Trước đây không dám nói chuyện với mình, không dám đến gần, thậm chí rất ít khi dám nhìn thẳng vào mình. Vậy mà giờ lại lanh lợi, khéo léo thế này. Trước thì đòi vảy rồng, giờ lại muốn ở cạnh để hầu hạ.

Sự cẩn thận dè dặt giờ đây lại biến thành những hành động đầy lớn mật. Chỉ vì phát sốt mê man ba ngày, mà thay đổi lớn như vậy, thật đúng là quá kỳ lạ.

Hay là ảnh hưởng của “Nhất dạ xuân phong” quá lớn?

Ngọc Thanh Hàn vốn là người làm việc nhanh gọn, có việc gì cũng quyết định vô cùng nhanh chóng, nhưng lúc này lại hơi do dự. Tiểu đồ đệ này sùng bái và yêu thích mình như vậy, nếu từ chối quá thẳng thừng, e rằng tiểu tử này sẽ đau lòng lắm.

Suy đi tính lại, Ngọc Thanh Hàn nói:

"Được rồi, nếu đã như vậy, bắt đầu từ ngày mai ngươi hãy đến Phi Vũ Điện hầu hạ đi."

Vừa hay có thể lợi dụng khoảng thời gian này để quan sát kỹ hơn tại sao kết giới lại vô hiệu với Ôn Húc, và còn có nguyên do vì sao máu của cậu ta có thể làm dịu cơn cuồng nộ trong lòng mình.

"Tạ ơn sư tôn đã đồng ý!" Ôn Húc định đứng dậy quỳ xuống cảm tạ, nhưng chợt nhớ ra mình đang không mặc quần, nên vừa nhấc người lên đã vội vã ngồi trở lại.

Ngọc Thanh Hàn nhận ra chi tiết nhỏ này, khóe môi cứng nhắc khẽ cong lên một chút, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ nghiêm nghị:

"Trong Vô Cực Tông, người biết chuyện vi sư là một con rắn vốn chỉ có mỗi Mộ Dung Văn Ngọc. Giờ thêm một người nữa là ngươi, A Húc à..." ( truyện trên app t.y.t )

Ôn Húc nghe vậy, tim chợt đánh thót một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói:

"Xin sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định giữ kín miệng, không để người thứ ba biết bí mật này!"

"Vậy thì, rất tốt."

Ngọc Thanh Hàn nói xong, liếc nhìn Ôn Húc một cái đầy ẩn ý, rồi mới quay người rời đi.

Lần này là rời đi thật, sẽ không đột ngột quay lại nữa.

Nhưng Ôn Húc vẫn có chút lo lắng Ngọc Thanh Hàn sẽ bất ngờ quay lại. Chờ thêm một lúc lâu sau không thấy động tĩnh gì, cậu mới hoàn toàn yên tâm mà đi rửa mông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play