Từ đó, Vân Thanh Lam và quả trứng chính thức bước vào ngày tháng cùng ăn cùng ngủ.

Lúc ăn, cậu đặt đầu lên trứng. Khi ngẩn người, cậu cũng tựa vào trứng. Đến lúc ngủ… thì ôm trứng bằng đôi cánh.

Cậu hoàn toàn thể hiện tình yêu thương của một người anh dành cho em mình, đến mức ai nhìn thấy cũng phải thốt lên: “Đúng là một người anh có trách nhiệm.”

Nhưng thật ra, vị 'người anh có trách nhiệm' này chẳng nghĩ nhiều đến thế.

Chỉ đơn giản là cậu thấy nằm trên nền đất cứng khiến bụng khó chịu, mà độ cao của quả trứng lại vừa vặn để tựa đầu khi ăn. Lâu dần hình thành thói quen, ngủ cũng vậy— ôm một thứ gì đó vào lòng sẽ ngủ ngon hơn.

Bé chim cắt cũng không để cậu đợi quá lâu.

Vào một buổi chiều nọ, khi Vân Thanh Lam chán đến mức dùng mỏ gõ nhẹ vào vỏ trứng, bên trong đột nhiên vang lên một tiếng ‘rắc’ như thể đáp lại lời chào của cậu.

Cụ thể chính là.... một vết nứt xuất hiện trên vỏ trứng.

Vân Thanh Lam suýt thì thăng thiên, cứ tưởng mình vô tình làm vỡ trứng.

Thế thì đúng là tội lớn rồi.

May mà nhóc con chỉ đùa một chút để dọa anh trai, sau đó liền hăng hái dùng cái mỏ nhỏ gõ 'cốc cốc' lên vỏ trứng.

Phá vỏ là thử thách đầu tiên trong quá trình trưởng thành của loài chim. Vỏ quá mỏng thì dễ vỡ, nhưng quá dày lại khiến chim con không thể mổ ra được, có khi còn bị mắc kẹt bên trong mà chết.

Vân Thanh Lam không nhớ lúc cậu phá vỏ có khó khăn không. Khi đó, lần đầu tiên cậu bước vào trứng, trước mắt tối đen như mực, chẳng kịp nghĩ xem phá vỏ có đau không hay thể lực nên phân phối thế nào, chỉ một lòng muốn thoát ra ngoài, mọi cơn đau đều bị quên sạch.

Nhưng nhóc chim cắt này thì không hăng hái như cậu. Nó cứ mổ một lúc lại nghỉ, tốc độ không nhanh nhưng rất hiệu quả. Mỗi cú mổ đều rất mạnh, có mấy lần còn xuyên qua cả vỏ trứng, khiến Vân Thanh Lam thấy được cái mỏ nhỏ nhô ra.

Vết nứt dần lan rộng, vỏ trứng xuất hiện những đường rạn như mạng nhện. Khi vết rạn nối thành một vòng tròn, nhóc con chim cắt đột ngột đẩy đầu lên, vỏ trứng lập tức vỡ đôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy em mình, Vân Thanh Lam chỉ thấy— một con gà con xấu xí.

Vốn dĩ Vân Thanh Lam còn định thêm một từ miêu tả là trơn bóng.

Nhiều loài chim khi mới nở có làn da nhẵn nhụi, lớp da hồng hồng lộ ra bên ngoài. Nhưng nhóc chim cắt này lại có một lớp lông tơ trắng mỏng bao phủ, trông dễ nhìn hơn hẳn.

Nghĩ đến đây, Vân Thanh Lam bất giác nhớ lại cảnh mình chào đời, rồi nhẹ nhõm thở phào.

Cũng may, cũng may, xem ra lúc cậu mới nở cũng không đến nỗi quá xấu.

Nhóc chim cắt này trông rất hiếu động. Rõ ràng cơ thể còn yếu, bò một đoạn đã phải dừng lại nghỉ, nhưng vẫn cứ thích vẫy cánh loạn xạ, nghển cao đầu quan sát xung quanh, trông vô cùng hăng hái.

Vân Thanh Lam ngồi xổm bên cạnh, chẳng chút bất ngờ khi thấy mẹ cậu giơ cánh ra chặn lại, rồi dứt khoát ngồi đè lên, nhét nhóc con vào lòng ấp.

Cậu lặng lẽ dành một giây để thương cảm.

Dù có mạnh mẽ đến đâu, chim non cũng không thể thoát khỏi sự che chở 'đè bẹp' của mẹ.

Nhóc chim cắt này rất thích kêu 'chíp chíp', còn nhỏ nên chưa thể xác định giới tính, không biết là em trai hay em gái. Thế là Vân Thanh Lam cứ tạm gọi nó là Chíp Chíp hay Bé Chíp trong lòng.

Bé Chíp quả không phụ sự mong đợi của Vân Thanh Lam, là một nhóc ham ăn chính hiệu.

Lúc mới nở còn chưa đi vững, nó đã phát ra những tiếng kêu lanh lảnh, kiễng chân lên hết mức, vươn dài cổ, há to miệng không ngừng thúc giục mẹ cho ăn.

Có lần vì ngẩng đầu quá mạnh, nó mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau, bốn chân chổng vó lên trời. Nhóc con vùng vẫy một hồi mới tự lật lại được, rồi ngay lập tức tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cắm đầu ăn uống.

Vân Thanh Lam nhìn chằm chằm xem trò vui, nhưng miệng cũng không rảnh rỗi. Nhân lúc Bé Chíp mải mê lật người, cậu tranh thủ nuốt thêm mấy miếng thịt.

Cạnh tranh ăn uống khiến bữa ăn càng thêm ngon miệng.

Trước khi Bé Chíp xuất hiện, mẹ chỉ cần nuôi một đứa con, toàn bộ thức ăn đều vào bụng cậu.

Cậu hiểu rõ trong thế giới động vật, ăn nhiều mới giúp cơ thể khỏe mạnh, đủ sức săn mồi khi trưởng thành. Vì vậy, Vân Thanh Lam luôn chủ động ăn, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy càng ăn lại càng thèm như bây giờ.

Bé Chíp ăn rất nhiệt tình, nhưng vẫn không thể so với người anh trai lớn hơn vài ngày của nó. Nhờ lợi thế sinh trước, Vân Thanh Lam cao hơn nó nửa cái đầu, chỉ cần cậu muốn ăn thì thức ăn chắc chắn sẽ rơi vào miệng cậu trước. Chính vì cao hơn, nên khi đút thức ăn không cần cúi xuống quá nhiều, điều này khiến Lạc Tuyết vô thức ưu tiên cho cậu hơn. Mỗi lần bị giành mất phần ăn, Bé Chíp lại cuống quýt kêu ầm lên bên cạnh.

May mắn Vân Thanh Lam không phải là một con chim cắt thuần túy.

Có cả bố lẫn mẹ lo liệu, việc nuôi hai chú chim non mới sinh không phải là vấn đề. Nhà có đủ thức ăn, cậu cũng không cần tranh giành để sinh tồn, nên cậu chủ động nhường, cố gắng để cả hai luân phiên ăn.

Thật ra còn một lý do khác— nó quá ồn.

Đúng như cái tên của mình, Bé Chíp là một con chim lắm lời. Nó hoàn toàn trái ngược với người anh trai trầm tĩnh, suốt ngày chỉ toàn kêu chíp chíp, ríu rít không ngừng.

Ăn cũng kêu, ngẩn ngơ cũng kêu, thậm chí ngủ cũng lầm bầm vài tiếng, chẳng biết là đang mơ cái gì.

Lạc Tuyết vẫn điềm nhiên như không, hoàn toàn thích ứng với việc này. Chim cắt con kêu là chuyện bình thường, chờ lớn thêm một chút, khi thanh quản phát triển hoàn toàn, lúc tranh ăn giọng còn chói tai hơn. Đến lúc đó, chỉ cần hô một tiếng “Ca——” là có thể kéo dài cả một hơi, âm thanh lúc lên lúc xuống chẳng khác nào một cái ấm nước đang sôi.

Mẹ thì chịu được, còn Vân Thanh Lam thì… thôi, nhịn mãi cũng quen.

Nhưng rồi một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Hai con chim càng lớn càng ăn khỏe, trong khi chim cắt đực trong nhà lại chẳng đáng tin, quả trứng thứ ba thì mãi vẫn chưa nở. Lông lá của hai đứa cũng đủ dày để không cần hơi ấm từ bố mẹ nữa, thế là Lạc Tuyết chuyển chỗ đứng sang nóc tổ để quan sát, thỉnh thoảng đói bụng thì ra ngoài săn mồi.

Chủ nhà đã đi vắng, trong tổ tạm thời không có ai trông chừng. Lúc này mà chạy nhảy lung tung thì đúng là tự tìm đường chết. Hiểu rõ điều đó, Vân Thanh Lam bèn rủ Bé Chíp chui vào góc ngủ cho an toàn.

Ngủ được một nửa, cậu nghe thấy tiếng vỗ cánh bên ngoài, cứ tưởng bố mẹ mang mồi về nên chẳng động đậy, chỉ mơ màng tỉnh dậy.

Bé Chíp lúc nào cũng háu ăn, nghe thấy động liền bật dậy chạy lon ton ra đón.

Tiếng chim con đòi ăn vang vọng khắp tổ, từng tiếng ríu rít non nớt nối tiếp nhau, càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng kêu ngắn ngủi đầy nghi hoặc.

Vân Thanh Lam còn đang thắc mắc sao giọng Bé Chíp lạ lạ, vừa quay đầu nhìn liền lập tức giật bắn người.

Đứng trong tổ không phải mẹ, cũng chẳng phải ông bố suốt ngày mất hút, mà là một con chim cắt trẻ tuổi lạ hoắc!

Xét về ngoại hình, chim cắt đực và cái không khác nhau là mấy, thường chỉ có thể phân biệt qua kích thước. Con chim cắt không rõ đực hay cái này có bộ lông màu nâu caramel, trước ngực có đầy những sọc dọc, nhìn là biết ngay một con chim cắt chưa trưởng thành.

Con chim cắt lạ này cũng chẳng ngờ trong tổ lại có hai con chim non.

Nó sững người tại chỗ, một chân co lên áp vào bụng, chân còn lại đứng trụ, thận trọng nghiêng đầu nhìn xung quanh, thấy không có chim trưởng thành nào ở đây thì mạnh dạn đặt chân xuống, bắt đầu khám phá tổ.

Tổ này nói lớn cũng lớn, đủ rộng để một nhà bốn chim có thể di chuyển thoải mái.

Nói nhỏ thì cũng nhỏ, chỉ cần đảo mắt một cái là thấy hết mọi thứ, chẳng có chỗ nào để trốn cả.

Trong tổ ngoài hai con chim non thì chỉ còn lại quả trứng chưa nở và ít vỏ trứng sót lại sau khi nở.

Con chim lạ trước tiên để mắt đến quả trứng, tò mò đi vòng quanh mấy lần, rồi thu móng vuốt lại, nhẹ nhàng lăn thử quả trứng một chút.

Trứng khẽ lắc vài cái nhưng không có phản ứng gì.

Đối diện với một quả trứng chẳng phải của mình, con chim cắt này cũng chẳng hề ngại ngùng, cứ thế ngang nhiên bước lên trên trứng, ngồi xổm xuống rồi… bắt đầu ấp trứng luôn, tư thế lại còn rất bài bản!

Vân Thanh Lam nhìn mà sững sờ, há miệng cũng không biết nói gì.

Có lẽ cậu không thể hiểu nổi suy nghĩ của một số con chim cắt.

Mấy con chim non chưa từng bị xã hội vùi dập đều to gan thế này sao?

Trong tổ vẫn còn rải rác không ít lông vũ của con mồi, rõ ràng là tổ có chủ. Mẹ cậu chỉ mới rời đi một lát, bình thường vẫn luôn trấn giữ trên mái tổ. Bất cứ con chim nào bay ngang qua cũng biết đây không phải tổ hoang.

Hơn nữa, bản năng bảo vệ con non đã khắc sâu vào gien của mọi loài động vật. Một con chim mẹ có con thì sức chiến đấu sẽ tăng gấp bội, oánh nhau không màng sống chết.

Vân Thanh Lam chỉ có thể dùng tư duy của con người để đoán rằng con chim lạ này tình cờ bay ngang qua, đúng lúc mẹ cậu rời tổ nên mới dám xông vào.

Nhưng còn chuyện ấp trứng là sao?

Vân Thanh Lam: “……”

Đừng hỏi cậu, cậu cũng không phải con chim này, cậu không biết!

Có khi đây là kiểu chim cắt bị 'chập dây', nghĩ gì làm nấy, đầu óc nhảy số quá nhanh không ai đoán nổi. Hoặc cũng có thể con này trời sinh có bản năng làm mẹ quá mạnh, cứ thấy trứng là muốn ấp chăng?

Căng thẳng dần dần dịu đi.

Vân Thanh Lam vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ con chim cắt này thuộc loại kia, chỉ ấp trứng một lát rồi bay đi, sẽ không gây nguy hiểm gì cho bọn cậu.

Nhưng hy vọng cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng.

Trong quãng đời ngắn ngủi của Bé Chíp, ngoài ăn và ngủ ra, nó chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình huống này.

Ngay khi con chim cắt trẻ đáp xuống, Bé Chíp lập tức chạy tới, liên tục kêu lên đòi ăn. Nhưng đợi mãi vẫn chẳng có miếng thịt nào, lúc này nó mới nhận ra kẻ đến chẳng phải là chim cắt mà nó quen thuộc.

Nó ngơ ngác đứng nép vào góc tường một lúc, thấy con chim kia ngồi xuống ấp trứng giống hệt mẹ mình ngày thường, liền vô thức kêu lên vài tiếng 'chíp chíp' rời rạc.

Không kêu thì không sao, vừa kêu đã lập tức thu hút sự chú ý của con chim cắt trẻ.

Nó nhanh nhẹn nghiêng đầu, nhìn thấy 'món đồ chơi nhỏ' liền sải bước đến gần, giơ chân lên, tóm lấy Bé Chíp.

Nó cúi xuống, tò mò mổ thử vài cái, rồi thả móng vuốt ra, há miệng ngậm lấy Bé Chíp.

Bé Chíp bị cắn vào da thịt, đau đến mức kêu thét lên, chân nhỏ đạp loạn xạ, cánh cũng quạt liên hồi. Nhưng sức của chim non và chim cắt non đã trưởng thành khác biệt quá lớn, sự giãy giụa yếu ớt của nó chẳng những không khiến đối phương buông ra, mà còn kích thích bản năng săn mồi của con chim cắt trẻ.

Con chim cắt vừa trưởng thành đặt Bé Chíp xuống đất, móng vuốt to lớn bấu chặt hai bên, tựa như những gọng kìm thép kẹp lấy con mồi. Đôi mắt nó ánh lên tia lạnh lẽo, chiếc mỏ sắc nhọn như lưỡi dao lao thẳng xuống.

“Chíp——!”

Giữa lúc nguy hiểm cận kề, Vân Thanh Lam hét lên lấy tinh thần, bóng dáng nhỏ bé màu trắng thoáng vụt qua. Cậu dồn lực vào đôi chân, từ phía sau con chim cắt lao thẳng tới, chui vào dưới bụng nó rồi đột ngột đứng bật dậy.

Thời cơ nắm rất chuẩn xác!

Con chim cắt non vốn đang cúi đầu, bất ngờ bị tấn công từ bên dưới làm mất thăng bằng, cả người chao đảo rồi bổ nhào về phía trước, đập thẳng đầu xuống đất, ngã chổng kềnh.

Nó hoảng loạn ngẩng lên, ngỡ rằng gặp phải nguy hiểm lớn, chưa kịp dang cánh đã nhảy vội ra ngoài. Lúc bay đi còn va phải thanh chắn gỗ ở mép tổ, loạng choạng vỗ cánh vài nhịp mới chật vật bay xa.

Từ đó về sau, Bé Chíp không còn thích líu ríu kêu suốt ngày nữa, mà quay sang bám dính anh trai không rời. Ăn cơm cũng phải dựa sát, phát ngốc cũng phải đứng cạnh, đến ngủ cũng nhất định phải rúc vào người.

Đột nhiên có thêm một cái đuôi nhỏ bám dính không buông, Vân Thanh Lam: “……”

Thôi thì, cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play