Cơn gió se lạnh lướt qua những tán cỏ, đàn cừu túm tụm thành từng nhóm trên thảo nguyên, cúi đầu nhàn nhã gặm cỏ.
Bên rìa đồng cỏ, một chiếc tổ chim được làm hoàn toàn từ bùn đất vững vàng nằm trên đỉnh cọc gỗ.
Tổ chim có hình bầu dục, bề mặt tròn trịa, gọn gàng, trông chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật. Thật khó tin rằng nó lại được xây dựng từ những mẩu bùn ẩm, do hai con chim oanh lửa bé bằng lòng bàn tay từng chút một ngậm về, tỉ mỉ vuốt phẳng, trau chuốt từng đường nét mà thành.
Khi tổ vừa hoàn thiện, lập tức thu hút không ít chim nhỏ xung quanh ghé đến ngắm nghía, ríu rít trầm trồ.
Oa, tổ chim này đẹp quá!
Nhưng ngay giây sau, cả đám liền vội vã tản ra, thành thạo bỏ chạy khi chủ nhân của chiếc tổ vỗ cánh lao tới.
Chim oanh lửa đực sải cánh xua đuổi những kẻ tò mò, cuối cùng đậu trên nóc tổ canh gác. Trong khi đó, chim cái chui vào bên trong, nhẹ nhàng đẻ ra ba quả trứng nhỏ.
Hiển nhiên, từ việc xây tổ đến lúc sinh trứng, mỗi bước đều không hề dễ dàng.
Chiều hôm đó, đôi chim phụ huynh tạm thời rời tổ trong chốc lát, kẻ thì đi kiếm ăn, kẻ thì bay lượn hóng gió.
Vân Thanh Lam nhìn thấy một chú chim nhỏ màu xám đen đáp xuống thanh gỗ bên cạnh tổ chim. Nó nghiêng đầu quan sát xung quanh bằng đôi mắt đen láy, thấy chủ nhà không có ở đó liền thản nhiên nhảy tót vào trong. Dừng lại một lát rồi nhảy khỏi miệng tổ, dang đôi cánh nhỏ nhanh chóng bay đi.
Gần như ngay sau khi kẻ xâm nhập vừa rời đi, chủ nhân của tổ chim đã quay về.
Tổ chim có cấu trúc khá đặc biệt, lối vào lại chật hẹp, khiến chim cái phải chen từng chút một vào trong. Nhưng vừa chui vào, nó liền nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ngay sau đó, một tiếng chim lảnh lót vang lên.
Âm thanh trong trẻo đầy sức sống, vô cùng êm tai. Nếu có người đi ngang qua lúc này, hẳn sẽ phải trầm trồ khen ngợi.
Nhưng người nào đó biết rõ nội tình chỉ có thể im lặng.
Nếu không có gì bất ngờ, thì tiếng hót đầy cảm xúc này… có lẽ, rất có thể… chính là một tràng mắng chửi thậm tệ.
Cảm giác này chẳng khác nào bạn vừa đi chợ về, mở cửa ra liền thấy có ai đó bỏ rơi một đứa trẻ trước nhà. Không văng vài câu chửi tục mới lạ!
Tổ chim bỗng dưng xuất hiện một quả trứng không thuộc về mình, chim mẹ chỉ kêu một tiếng đã là quá văn minh rồi.
Quả trứng trắng ngà lăn ra khỏi tổ, rơi thẳng xuống theo quy luật trọng lực, đập trúng một tảng đá bên dưới, vỏ trứng vỡ toang.
Vân Thanh Lam thở dài u sầu. Trước mắt bỗng lóe lên ánh sáng trắng, mọi thứ lại chìm vào hư vô.
Tốt lắm, lần thứ… mười tám hay mười chín rồi nhỉ?
Lại một ngày nữa nở trứng thất bại.
——
Sau vô số lần thất bại trong việc chào đời, Vân Thanh Lam bẻ ngón tay, gắng gượng đếm xem đây là lần thứ mấy.
Để xem nào…
Đại bàng (không rõ cụ thể loài nào), chim ác là, chim cu gáy, chim họa mi, chim ruồi, một con chim đuôi đỏ (không biết tên), một con cứ kêu gù gù (cũng không biết tên), chim gõ kiến…
Phá án, đây là lần thứ mười tám.
Thêm vài lần nữa chắc cậu cũng chẳng buồn đếm nổi.
Chẳng lẽ vì bản thân vốn là con người nên chuyện nở trứng mới khó khăn đến vậy?
Vân Thanh Lam cố gắng nhớ lại nguyên nhân mọi chuyện.
Lúc đó, cậu đang nằm trên giường cầm điện thoại lướt video, đột nhiên lồng ngực đau nhói, hơi thở trở nên khó khăn.
Lần tiếp theo mở mắt ra, cậu liền chạm mặt với một con chim lớn ở cự ly cực gần.
Mỏ nhọn sắc bén, lông cổ có màu nâu sẫm, hai bên vai điểm những đốm trắng nổi bật. Dưới ánh mặt trời, bộ lông đen nâu trên lưng ánh lên một lớp tím thẫm đầy huyền bí.
Vân Thanh Lam không biết nhiều về các loài chim săn mồi, nhưng nhờ vào 'chiếc quần lông' trên chân nó, cậu cũng đoán được đây là một loài đại bàng.
Dưới chân cậu là một tổ chim khổng lồ được đan kết bằng những cành cây lớn. Nhận ra tình cảnh của mình, Vân Thanh Lam lập tức sởn gai ốc, sống lưng lạnh toát.
Dù là ai đi nữa, vừa xuyên đến đã chạm mặt trực diện với đại bàng đúng là hơi quá sức.
Đại bàng hơi nghiêng đầu, chiếc mỏ sắc nhọn lướt qua ngay trước mặt cậu. Vân Thanh Lam theo bản năng nhắm chặt mắt, nhưng cơn đau mà cậu tưởng tượng lại không hề xuất hiện.
Đôi cánh khổng lồ dang rộng che phủ bầu trời. Chiếc mỏ xám xanh xuyên qua không khí, lướt ngang nửa thân người cậu, rồi ung dung cúi xuống chải chuốt bộ lông.
Vân Thanh Lam thử cử động, lúc này mới phát hiện cơ thể mình trong suốt, cậu đang trong trạng thái linh hồn.
Con chim lớn đứng dậy, để lộ ba quả trứng bên dưới. Trong đó, có một quả phát ra lực kéo vô hình, như thể có một sợi dây mỏng manh gắn kết nó với cậu.
Hậu quả của việc này là Vân Thanh Lam hoàn toàn không thể đi đâu xa. Phạm vi hoạt động của cậu bị giới hạn trong bán kính năm mét, lấy quả trứng làm trung tâm.
Nhận ra thực tế đầy bi kịch này, Vân Thanh Lam chỉ có thể trầm mặc: "………"
Cậu quay đầu, nhìn về phía con đại bàng to lớn, lạnh lùng bên cạnh. Nếu không có gì bất ngờ, tương lai cậu cũng sẽ trở thành một con chim mạnh mẽ và uy nghiêm thế này.
Sở hữu đôi cánh rộng lớn, sải cánh bay lượn trên bầu trời, trở thành bá chủ của không trung.
Vân Thanh Lam hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Chỉ là bị hạn chế hoạt động thôi mà… Nhịn một chút cũng không chết!
—
Ngày thứ N trở thành linh hồn thể, Vân Thanh Lam ngồi xổm trên cành cây, rảnh rỗi đến mức đếm từng chiếc lông trên đầu con đại bàng. Bỗng nhiên, một tiếng vỡ giòn vang lên.
Vỏ trứng nứt ra.
Một chú chim đại bàng con đã chào đời!
Bóng lông trắng muốt nhỏ bé duỗi dài cổ, cọ cọ bụng mẹ tìm kiếm hơi ấm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ đến việc đây sẽ là anh chị em tương lai của mình, ánh mắt Vân Thanh Lam lập tức dịu dàng hẳn.
Hehe, là một cục bông nhỏ!
Ba ngày sau, quả trứng thứ hai cũng nở.
Tận mắt chứng kiến hai cục bông mới nở chưa bao lâu đã giẫm đạp lên nhau, con này đá con kia, thậm chí còn dùng chiếc mỏ nhỏ xíu non nớt để mổ đối phương, bộ dạng cứ như quyết sống chết đến cùng, ánh mắt Vân Thanh Lam dần thay đổi từ trìu mến thành kinh ngạc, rồi lại từ kinh ngạc biến thành hoảng hốt.
Hóa ra, sự cạnh tranh giữa các loài chim lại khốc liệt đến vậy sao?
Lúc này, cậu mới lục lọi lại chút kiến thức chim chóc bị quên lãng trong ký ức.
Những loài săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn vốn rất ít ỏi, hầu hết chim non đều phải đấu tranh để giành cơ hội sống sót. Những con nở trước sẽ chiếm ưu thế hơn khi tranh giành thức ăn, phát triển sớm hơn, từ đó nâng cao khả năng sinh tồn.
Chim mẹ đứng ở rìa tổ, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này với ánh mắt lạnh lùng.
Bây giờ sự cạnh tranh đã khốc liệt thế này, vậy đến khi cậu nở ra, liệu còn có cơ hội sống sót không?
Nghĩ đến đây, lòng Vân Thanh Lam bỗng chùng xuống.
Nhưng cậu không biết rằng, quyền lựa chọn vốn không nằm trong tay mình.
Sau khi đại bàng con thứ hai chào đời, thời gian ấp trứng của chim mẹ giảm dần, thay vào đó là bắt đầu tập trung nuôi dưỡng đàn con.
Sau đó…không còn sau đó nữa. Quả trứng còn lại dần nguội lạnh, ánh sáng trắng lóe lên, khung cảnh trước mắt thay đổi. Lần nữa, cậu lại trở thành một quả trứng của một loài chim khác.
Những thế giới tiếp theo cũng chẳng khá hơn là bao. Lần nào cũng là chim, chẳng biết do số cậu quá đen hay thế nào, mà con đường chào đời của cậu cứ kéo dài mãi không dứt.
Cậu từng bị đà điểu cao hơn hai mét đè ấp, cũng từng được chú chim ruồi nhỏ bé chăm sóc cẩn thận.
Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều thất bại.
Nguyên nhân tử vong thì muôn hình vạn trạng, bao gồm nhưng không giới hạn ở rơi khỏi tổ, mắc mưa dẫn đến mất nhiệt, bị chim non tu hú đẩy khỏi tổ…
Sau vài lần như vậy, thế gian bỗng có thêm một linh hồn Phật hệ.
Vân Thanh Lam đã nhìn thấu hồng trần.
Chủ yếu là vì cậu đã chết quá nhiều lần rồi. Ban đầu còn lo lắng về kích thước và môi trường sống của loài chim mình sẽ trở thành, nhưng về sau thì mặc kệ, muốn ra sao thì ra.
Không mong làm bá chủ bầu trời hay đứng đầu chuỗi thức ăn gì cả. Chỉ cần có thể nở ra khỏi trứng là được rồi.
——
Sáng sớm, khu rừng chìm trong làn sương mỏng manh. Ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua những tán cây, nhẹ nhàng rơi xuống chiếc tổ nhỏ được đan từ lá. Mùi hoa thoang thoảng hòa quyện với hơi nước trong lành, vẽ nên một bức tranh đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Chim mẹ với bộ lông rực rỡ đứng bên cạnh tổ, cúi xuống lật nhẹ từng quả trứng bằng chiếc mỏ thanh thoát. Động tác của nó vừa dịu dàng vừa cẩn thận.
Trên đầu là một chùm mào lông kiêu hãnh, lớp lông cổ xếp chồng như vảy cá, toàn thân phủ một màu xanh lục ánh đồng, dưới ánh mặt trời càng trở nên lộng lẫy.
Một con công xanh!
Vân Thanh Lam lập tức phấn chấn.
Trong văn hóa Trung Hoa, công xanh tượng trưng cho sự cao quý và thuần khiết. Những chiếc lông gắn trên quan mũ thời xưa chính là lấy từ loài chim này. Công là loài vật thường thấy trong sở thú, nhưng thực tế, hầu hết công mà con người nhìn thấy đều chỉ là công lam hoặc công lai giữa công xanh và công lam.
Công xanh thường sống trong các khu rừng nhiệt đới theo mùa. Nhưng những khu vực này lại trùng với vùng hoạt động của con người, khiến môi trường sống của chúng ngày càng thu hẹp. Hiện tại, công xanh đã trở thành loài cực kỳ nguy cấp.
Gia đình công xanh này đang sinh sống trên một bãi sông.
Con công đực uống nước xong liền ngẩng cao chiếc cổ dài, khẽ nâng đuôi để tránh cho bộ lông rực rỡ chạm vào lớp bụi trên mặt đất. Nó đảo mắt quan sát xung quanh, xác nhận không có gì bất thường rồi mới cúi xuống, cẩn thận tỉa lại bộ lông sau lưng.
Công cái cũng đánh giá một lượt rồi thong thả quay lại tổ, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, dùng cơ thể ôm trọn những quả trứng dưới bụng.
Trứng công có thời gian ấp khoảng một tháng, bây giờ đã được hai mươi ngày. Không bao lâu nữa, những bé công con đầu tiên sẽ chào đời.
Vân Thanh Lam, người vô tình trôi dạt đến đây giữa chừng, không biết chính xác thời gian, nhưng cậu có một cách khác để cảm nhận.
Ngoài việc phấn khởi khi gặp được loài công quen thuộc, điều khiến cậu hăng hái nhất chính là cảm giác kết nối mạnh mẽ với quả trứng lần này. Cứ như chỉ cần thêm một chút nữa, cậu sẽ thực sự nhập vào nó, dùng chiếc mỏ nhỏ bé mổ ra khỏi vỏ, đón nhận ánh nắng ấm áp bên ngoài.
Ai hiểu được nỗi khổ này chứ? Cậu đã trôi lơ lửng trên không trung quá lâu, lâu đến mức chán ngấy. Không thể nói chuyện, không thể ăn uống, ngay cả muốn tán gẫu cũng chẳng có ai trò chuyện cùng.
Nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể thoát khỏi trạng thái linh hồn, Vân Thanh Lam vừa phấn khích vừa hồi hộp. Cũng chính vì vậy mà cậu dành sự quan tâm đặc biệt cho ổ trứng này chẳng kém gì công mẹ.
Thậm chí, mỗi khi công mẹ cúi xuống lật trứng, cậu cũng ghé đầu vào xem xét. Quan sát nhiều lần, cậu đã dần phân biệt được những khác biệt nhỏ giữa từng quả trứng.
——
Ổ của công cái không hề tinh xảo, thậm chí còn đơn sơ hơn nhiều so với mức trung bình của các loài chim. Chúng chỉ cần tìm một bụi cây rậm rạp hoặc một thân cây đổ, miễn là đủ kín đáo, thế là có thể đẻ trứng.
Nhưng sự hoang sơ này cũng có lợi, ổ trứng không dễ bị phát hiện, từ xa nhìn lại gần như không thể nhận ra đó là một tổ chim.
Tuy nhiên, điều đó chẳng thể ngăn cản được những kẻ săn mồi rình rập.
Báo gấm xuất hiện mà không gây ra chút tiếng động nào.
Không còn nghi ngờ gì, nó là một thợ săn xuất sắc. Lớp đệm thịt dày dưới chân giúp nó không tạo ra âm thanh khi tiếp đất. Sự linh hoạt đặc trưng của họ nhà mèo cho phép nó ẩn mình trong góc khuất mà không bị lũ công phát hiện.
Nhưng công đực cũng không phải ăn chay. Nó lập tức xòe đuôi, cất tiếng kêu cảnh báo. Bộ lông đuôi rực rỡ thu hút sự chú ý của báo gấm, những chiếc lông dài khẽ rung trong không trung khi cụp lại, trông chẳng khác gì một cây gậy chọc mèo đắt tiền.
Cơ thể báo gấm phản ứng còn nhanh hơn cả suy nghĩ— nó vung móng vồ lấy, nhưng chỉ chạm được chút lông đuôi. Cả con báo lao hụt, bỏ lỡ cơ hội săn mồi tốt nhất.
Công cái vốn đã cảnh giác từ trước, ngay khi nghe thấy tiếng cỏ lay động, chúng lập tức ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy bóng dáng kẻ săn mồi, cả đàn nhanh chóng cất cánh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa những tán cây rậm rạp.
Một loạt hành động kể ra thì hơi dài, nhưng thực tế chỉ gói gọn trong vài giây. Chỉ trong khoảnh khắc Vân Thanh Lam chớp mắt, khung cảnh yên bình trên bãi sông lập tức biến mất, chỉ để lại một linh hồn lẻ loi khô quạnh.
Mục tiêu đã chạy, tiếp tục truy đuổi cũng khó mà thành công, báo gấm đứng tại chỗ do dự một lát, cuối cùng đành miễn cưỡng rời đi.
Đàn công may mắn rút lui kịp thời, ngoài một vài con bị hoảng sợ thì không có tổn thất nào đáng kể.
Một lúc sau, khi xác định nguy hiểm đã qua, cả đàn dần tụ tập lại, cất tiếng kêu nhẹ nhàng an ủi lẫn nhau.
Chỉ có một linh hồn vô hình giữa không trung đang tỏa ra oán khí âm u.
Nếu Vân Thanh Lam có thể phát ra âm thanh, thì chắc chắn tiếng kêu than của cậu còn ai oán hơn bất cứ con công nào ở đây.
Khi nguy hiểm ập đến, công mẹ lập tức xoay người bỏ chạy, hoàn toàn không màng đến ổ trứng phía sau.
Đáng thương cho Vân Thanh Lam nằm ngay mép tổ. Trong lúc hỗn loạn, chẳng biết con công nào chạy ngang qua vô tình đá trúng cậu một cú.
Kết quả? Không ngoài dự đoán… vỡ tan tành.
Vân Thanh Lam: “…”
Cảm giác như chính cậu cũng vỡ vụn theo.
Tóm lại, trứng sinh thật sự quá khó khăn.
Vì thế, khi Vân Thanh Lam cuối cùng cũng nhập vào trứng, chuẩn bị phá vỏ chào đời, cậu lại có chút luống cuống.
Tâm trạng cũng theo đó mà cảnh giác hơn. Lúc nào cũng trong trạng thái luôn có dân đen muốn hại trẫm.