Một bà cụ đi đầu ánh mắt tò mò xem xét chỗ cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Không phải có người nói chỗ này có ăn cắp sao?”
Sắc mặt của Công chúa Bình Khang thay đổi, như thần giữ cửa mà quát lên the thé: “Nói bậy, kẻ cắp gì? Là hậu viện phủ Công chúa của ta cháy, lan đến Phó gia, bản Công chúa thẹn trong lòng, đặc biệt tới phân trần với Phó cô nương, mong nàng đừng so đo, đâu ra kẻ cắp? Đám tiểu dân vô tri các ngươi, chẳng lẽ coi bản Công chúa là kẻ cắp?”
Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau.
Ai chẳng biết Công chúa Bình Khang và Phó Nhiêu không chết không dừng, còn nói cái gì mà đặc biệt tới đây xin lỗi, bênh vực?
Chẳng lẽ Công chúa Bình Khang mượn cơ hội này làm Phó Nhiêu bị thương, bây giờ đã thực hiện được, sợ mọi người phát hiện, nên mới cản trở không cho đi vào?
Vương thẩm nhà bên từng được Phó Nhiêu cứu giúp, đi từ trong đám người ra, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tuy Công chúa điện hạ là quân, nhưng chúng ta cũng không phải tiểu dân vô tri, cớ gì nửa đêm điện hạ lại chạy đến Phó phủ, chẳng lẽ lại muốn nhằm vào Nhiêu Nhiêu?”
Hàng xóm xung quanh cũng biết thái độ làm người của Phó Nhiêu, tuy bình thường có bàn ra tán vào một chút, nhưng đại để vẫn thương cho cô nương lương thiện này bỏ lỡ một mối hôn sự tốt, so với cô Công chúa ương ngạnh kia, đương nhiên bọn họ càng dễ đứng về phe Phó Nhiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play