Lúc trước Vân Ngưng Nguyệt là được nhét vào, chẳng qua chỉ chiếm một góc nhỏ của poster, mà bây giờ, cô và Cố Lan Tiết được đặt chính giữa, chính là hình ảnh cô chặn Cố Lan Tiết ở ngoài đường kia.

Lúc đó, Vân Ngưng Nguyệt còn chưa thấy rõ mặt anh, khóe miệng giơ lên, là một nụ cười xinh đẹp dịu dàng; mà Cố Lan Tiết khi đó mặt không biểu cảm, chỉ có duy nhất đôi mắt thâm trầm là chứa đựng tình ý vô hạn.

Vân Ngưng Nguyệt nhìn ảnh Hoa Ảnh gửi tới, lau mồ hôi lạnh trên trán.

—— phải biết rằng, khi đó rời khỏi Cố gia, cô đã mang quyết tâm của một tráng sĩ một đi không trở lại.

Ai mà ngờ, trời cao rũ lòng thương, cô không chỉ điều tra được chân tướng, còn trở lại một cách tốt đẹp.

Mặc dù vô cùng mừng rỡ, cô lại không có mặt mũi nào gặp lại Cố Lan Tiết.

Sớm biết vậy đã không càn quấy.

Giờ phút này, đó chính là điều ảo não nhất trong lòng Vân Ngưng Nguyệt.

Chỉ hận lúc ấy tuổi còn quá trẻ, vài chén rượu vào bụng, liền lớn gan lớn mật, xuống tay với người mà mình mơ ước đã lâu.

Cô chôn mặt vào gối, bực bội đấm chăn.

Phòng của Vân Ngưng Nguyệt, kể từ lúc cô rời đi cũng không có thay đổi, đồ vật đều còn nguyên vị trí; chỉ có chậu hoa nhỏ trên ban công, từ vài cọng yếu ớt đã sinh sản tươi tốt, rũ nhánh xuống thật dài.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra được, là luôn được xử lý và chăm sóc, nếu không đã phát triển đến loạn xạ rồi.

Vân Ngưng Nguyệt nghĩ thầm, dì Triệu thật là cẩn thận nha.

Cốc cốc cốc.

Có người gõ cửa phòng.

Vân Ngưng Nguyệt chân mới vừa chạm được sàn nhà, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ.

10 giờ rồi.

Lúc này, chắc chắn không phải dì Triệu, cũng không thể là Cố Cư Ổn.

Vậy chỉ còn lại có một người.

Cố Lan Tiết, anh tới làm gì?

Vân Ngưng Nguyệt sau khi xác nhận đã ăn mặc hoàn chỉnh mới đi mở cửa.

Cố Lan Tiết ở ngoài cửa có chút không giống với ngày thường, một tay chống cửa, giọng nói kiên định không cho phép người khác xen ngang: “Ngưng Nguyệt, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Vân Ngưng Nguyệt không hề phòng bị gì, tránh sang một bên.

Trong nháy mắt, Cố Lan Tiết bỗng nhiên cất bước đi đến, đóng cửa lại thuận tay khóa trái.

Lúc Vân Ngưng nguyệt ý thức được có gì đó không thích hợp, đã chậm.

Cố Lan Tiết chặn ngang người cô bế lên, ánh mắt u ám mà cô chưa từng nhìn thấy, cùng với… điên cuồng.

Mọi chuyện phát sinh quá bất ngờ, Vân Ngưng Nguyệt trở tay không kịp, đầu óc hỗn loạn, cho đến bị ném lên trên giường lớn, bị thân hình Cố Lan Tiết đè lên, cô mới có phản ứng.

… Chết tiệt.



 

Vân Ngưng Nguyệt dùng sức đánh anh, cắn răng hỏi: “Anh điên rồi sao?”

Cố Lan Tiết đè ở trên chân cô, Vân Ngưng Nguyệt liều mạng vặn vẹo, vẫn không có cách nào thoát ra.

Càng đáng sợ hơn là, cô cảm nhận được nơi nào đó ngo ngoe rục rịch, nóng đến dọa người.

Bởi vì là ngày mùa hè, hai người mặc đều là áo ngủ mỏng manh, nhiệt độ xuyên qua vải mỏng truyền tới, hai người đều có cảm giác.

Cố Lan Tiết cúi xuống, thật cẩn thận hôn lên mặt cô, thanh âm có chút khàn: “Vân Ngưng Nguyệt, em đừng ngủ xong thì không chịu nhận.”

Vân Ngưng Nguyệt nói: “Khi đó đầu óc em bị lừa đá ——”

Lời nói còn chưa nói xong.

Cố Lan Tiết ấn ngón tay ở trên môi cô, híp mắt nhìn, quanh thân là một loại bình tĩnh trước khi phát điên.

Nói thế nào nhỉ, giống như mặt biển tĩnh lặng trước khi giống bão kéo đến, vĩnh viễn sẽ không biết được, tiếp theo sẽ có bao nhiêu cơn sóng mãnh liệt.

Phía sau lưng Vân Ngưng Nguyệt thấm ướt mồ hôi.

Anh vuốt ve cánh môi Vân Ngưng Nguyệt, âm thanh giống như mê hoặc: “Vậy… em có để ý không nếu bây giờ đầu óc lại bị lừa đá một lần nữa?”

Anh đưa ngón tay đến bên miệng cô.

Vân Ngưng Nguyệt không chút do dự, hung dữ mà cắn một cái.

Hàm răng cô tuy rằng rất đều, nhưng nếu dùng hết sức lực mà cắn, cũng sẽ rất đau.

Cố Lan Tiết bị đau, xuy một tiếng, không giận mà cười: “Cắn đi.”

Anh yêu thương mở miệng: “Cuối cùng, tiếp theo đây, tôi với em ai sẽ đau nhiều hơn.”

Đầu Vân Ngưng Nguyệt ong một tiếng.

Cô đương nhiên nghe hiểu một câu nói vô cùng có tính ám chỉ như vậy, khó có thể tin mà đá chân, lại phí công đá vào không khí: “Anh buông em ra!”

Trả lời cô, là một nụ hôn của Cố Lan Tiết.

Môi kề môi, hơi thở hoà vào nhau, không hề giống với nụ hôn dịu dàng của rất nhiều năm trước, anh tràn đầy xâm lược, công thành đoạt đất, tuỳ ý làm càn.

Vân Ngưng Nguyệt cuối cùng cảm giác được sợ hãi.

Cô thở phì phò, xin anh: “Anh, đừng như vậy……”

Cố Lan Tiết trầm mặc cởi cúc áo ngủ cô.

Vào lúc mảnh da trắng nõn lộ ra, Vân Ngưng Nguyệt nhắm mắt, duỗi tay lấy búp bê sứ đựng tiền xu ở bên mép giường, hung hăng đập lên trán Cố Lan Tiết.

Cùng với âm thanh nứt vỡ của sứ, anh kêu lên một tiếng, mềm nhũn người ngã xuống.

Hai chân bị đè đến tê rần được tự do, Vân Ngưng Nguyệt nhanh chóng dời sang bên cạnh, một bên luống cuống cài lại cúc áo, một bên ép mình phải bình tĩnh lại.

Sao có thể bình tĩnh được chứ!

Cố Lan Tiết vừa mới…, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã….

Anh không một tiếng động ngã xuống giường, nhắm mắt lại, cái trán bị thương, còn chảy máu.

Búp bê sứ đựng tiền cũng vỡ vụn, tiền xu bên trong rơi đầy cả giường.

Vân Ngưng Nguyệt đợi một lúc, sau khi xác nhận Cố Lan Tiết thật sự hôn mê bất tỉnh, mới dịch về bên phía anh một chút.

Một đồng xu theo động tác của cô lăn xuống đất, lại ục ục lăn thêm một lúc trên đất bằng mới ngã xuống.

Vân Ngưng Nguyệt nhìn mặt Cố Lan Tiết, duỗi tay thử hơi thở của anh.

Hô hấp đều đều, giống như đang ngủ.

Vân Ngưng Nguyệt nhấp môi, muốn kéo anh về phòng; chỉ tiếc, anh quá nặng, sức cô lại quá yếu, thử một hồi vẫn không có cách nào cử động được.

Vân Ngưng Nguyệt đành phải đắp chăn cho anh, nghĩ nghĩ, ôm gối, quyết định sang phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Trong phòng dành cho khách, giường đệm tuy rằng không đủ mềm mại, nhưng so sánh với phòng của cô, vẫn an toàn hơn.

Mệt mỏi một ngày, Vân Ngưng Nguyệt cũng không kịp nghĩ đến những chuyện khác, vừa ngã đầu xuống gối đã ngủ say.

Cô nghĩ, mặc kệ thế nào, ngày mai cũng không thể ở lại chỗ này.

Hôm nay Cố Lan Tiết…… khác thường khiến cô sợ hãi. Hay là nói, ba năm không gặp, tính cách anh đã thay đổi rồi sao?

Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng đập cửa làm tỉnh.

Vân Ngưng Nguyệt bò dậy, mở cửa.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô chỉ kéo ra một khe hở nho nhỏ; sau khi nhìn thấy Cố Lan Tiết phía sau khe cửa, cô hoảng sợ một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng đóng cửa lại.

Cửa lại bị gõ vang, cùng với giọng nói của Cố Lan Tiết, bình tĩnh tự nhiên giống như sự điên cuồng đêm qua chỉ là do cô tự nghĩ ra: “Ngưng Nguyệt, ra ăn sáng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play