Rời đi mấy năm, phong cảnh của thành phố Lục Lâm vẫn như cũ, không khỏi làm cô nhớ tới tâm trạng của mình lúc mới tới Cố gia, thấp thỏm, mơ hồ; hiện giờ nghĩ đến, giống như đã qua cả một thế hệ.

Bây giờ vẫn là chú Vương đưa cô về Cố gia, mà trong lòng cô chỉ còn có sợ hãi.

Trước khi xuống xe, di động của cô rung một cái, là Tô Lập Hiểu gửi tin nhắn, mắng cô té tát.

Mắng cô không khác gì hồ ly tinh.

Xem ra là Tô Lập Hiểu cũng đã xem chương trình phát sóng trực tiếp vào buổi chiều. Vân Ngưng Nguyệt thậm chí có thể đoán được sắc mặt của cô ta vào lúc Cố Lan Tiết xuất hiện.

Tô Lập Hiểu đã mang Lục Đạo đi, tự cho là có thể khiến cô khó khăn lùi bước, lại không ngờ tới, trời xui đất khiến lại là giúp cô.

Vân Ngưng Nguyệt chỉ nhắn lại một câu.

“Cô có nổi điên hơn nữa thì Cố Lan Tiết cũng không thèm liếc mắt nhìn cô đâu.”

Gửi xong tin nhắn, kéo vào danh sách chặn luôn.

Không cần đoán cũng biết, Tô Lập Hiểu sau khi nhìn thấy tin nhắn này sẽ tức đến hộc máu, hoàn toàn điên tiết.

Nhưng cô nhịn đủ rồi.

Tình nghĩa chị em không đáng kể năm đó, đến lúc này rốt cuộc cũng gần như cạn kiệt.

Cô chỉnh lại tóc, bước vào cửa lớn Cố gia.

Sân vườn vẫn vậy, hoa cỏ sum suê, lúc đi tới đại sảnh, dì Triệu buông bình hoa trong tay xuống, cười đi tới: “Ngưng Nguyệt, cuối cùng con trở về rồi.”

Ngữ khí thân thiết giống như cô chỉ mới trải qua một chuyến du lịch ngắn ngủi vậy.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, không hiểu sao khi nghe một câu này, mũi Vân Ngưng Nguyệt đột nhiên chua xót.

Cô nghẹn ngào, gọi một tiếng “dì Triệu.”

Dì Triệu vỗ nhẹ bả vai cô, an ủi: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Dì Triệu là người làm mà Cố gia đã thuê nhiều năm, tâm tư kín đáo, lúc trước cũng là bà khuyên giải an ủi Vân Ngưng Nguyệt, bù đắp vào những chỗ Cố Cư Ổn không suy nghĩ đến, chăm sóc cô thật cẩn thận tỉ mỉ.

“Nghe thiếu gia nói con sẽ về, dì đã nói với dì Đinh rồi, để bà ấy nấu món gà bao tử mà con thích ăn nhất, hầm trên lửa nhỏ rất lâu rồi đó.”

Dì Triệu đỏ hốc mắt, cười cười, vỗ nhẹ lưng cô: “Lên thư phòng trước đi, tiên sinh đang chờ con trong đó.”

Tiên sinh trong miệng dì Triệu, chỉ có một mình Cố Cư Ổn; bọn họ đều gọi Cố Lan Tiết là thiếu gia.

Vân Ngưng Nguyệt lên lầu hai.

Xa cách mấy năm, cách bài trí nơi này, vẫn giống ngày xưa.

Cô im lặng đứng một lúc lâu, mới đẩy cửa thư phòng.

Bên trong không có bóng dáng Cố Cư Ổn, mà là Cố Lan Tiết, ngồi ở trên ghế mây, trên tay đang cầm một quyển sách, bên cạnh là chèn trà, chầm chậm bốc khói.

Anh gỡ mắt kính xuống, bình tĩnh nhìn Vân Ngưng Nguyệt, đôi tay đan lại, đặt trên đầu gối: “Em ngồi đi, trước khi ba tới, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Vân Ngưng Nguyệt tự giác ngồi cách xa ghế mây của anh một mét. 

Cố Lan Tiết xoa xoa giữa mày, nói: “Lại đây.”

Vân Ngưng Nguyệt làm bộ không nghe thấy, nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Anh khẽ thở dài: “Ngưng Nguyệt, nghe lời.”

Ngữ khí hiếm khi mềm mại như vậy.

Trong lòng Vân Ngưng Nguyệt có một chỗ nào đó bị chọc trúng, tê tê nhói nhói, chậm rãi hoá thành một vũng nước.

Cô yên lặng nhích về phía trước.

Có điều, chính giữa hai người vẫn cách một cái bàn trà nhỏ.

Trên bàn trà có một bình sứ cổ dài, cắm một cành hoa hồng thanh nhã. 

Cố Lan Tiết từ từ mở miệng: “Ba vẫn chưa biết chuyện của chúng ta.”

Vân Ngưng Nguyệt hoảng sợ thiếu chút nữa từ ghế trên ngã xuống: “Hai chúng ta thì có chuyện gì?”

Cố Lan Tiết trầm mặc một lúc lâu, ngón tay ở trên bàn gõ một chút, thấp giọng nói: “Em nói rất đúng.”

Thật sự là chẳng có chuyện gì cả.

Chẳng qua là… nhất thời hồ đồ thôi.

Cửa mở.

Cố Cư Ổn cất bước tiến vào, ông giữ nguyên vẻ mặt ngàn năm không đổi, sau khi nhìn thấy Vân Ngưng Nguyệt, rốt cuộc mới lộ ra vẻ tươi cười: “Tiểu Nguyệt, con về rồi.”

Vân Ngưng Nguyệt đứng lên, kêu một tiếng “Ba”.

Cố Cư Ổn ngồi trên ghế chủ vị, Cố Lan Tiết rót cho ông một chén trà nhỏ.

Ông bưng lên uống một ngụm, nghiêng mặt hỏi Vân Ngưng Nguyệt: “Con định khi nào dọn về nhà?”

Vân Ngưng Nguyệt không nghĩ tới ông lại gọn gàng dứt khoát hỏi như thế, tròn mắt kinh ngạc.

Cố Cư Ổn nhíu mày: “Đừng nói với ta, con không định về nhà ở.”

Ông đặt chén trà lên bàn: “Chuyện đi Pháp lần trước, đã dung túng cho con một lần, lần này thì không được, không thể mọi chuyện đều để con tuỳ hứng như vậy.”

Vân Ngưng Nguyệt giải thích: “Ba, con có thể tự chăm sóc bản thân, bây giờ có thể tự lập rồi.”

“Ta đã đồng ý với mẹ con, phải chăm sóc con thật tốt,” Cố Cư Ổn nói, “Ta sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của con, nhưng con nhất định phải dọn về nhà ở; chuyện này, không thể thương lượng.”

Ông lại tăng thêm ngữ khí: “Chẳng lẽ con đã quên chuyện của Ôn Ngải Nhan rồi sao?”

Vân Ngưng Nguyệt giật mình.

Cô đương nhiên nhớ.

Không ai có thể sợ hãi hơn cô.

Cố Lan Tiết không nói một lời, lại rót một ly trà, đẩy đến trước mặt Vân Ngưng Nguyệt.

Anh nhìn thấy đôi tay của cô, mảnh mai nõn nà, giống như những ngón tay tinh tế trong sách đã nói.

Giống như con thú nhỏ, nhẹ nhàng phủ lên chung trà, lại rụt trở về.

Anh không khỏi nhớ tới buổi tối kia, thần hồn điên đảo, thực, cốt tiêu, hồn.

Cố Lan Tiết nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.

Bên tai nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của Vân Ngưng Nguyệt: “Con biết rồi, ba.”

Cố Cư Ổn từ trước đến nay là người nói một không nói hai, yêu cầu Vân Ngưng Nguyệt ngày mai phải dọn đồ đến đây; mà tối nay, lại bắt cô phải ngủ lại trong nhà.

Bởi vì cất giấu tâm sự, Vân Ngưng nguyệt cũng không có tâm trạng thưởng thức món ăn, chỉ tiếc cho tài năng nấu nướng của dì Đinh; trước khi ăn cơm, cô vào phòng bếp, dì Đinh ôm cô khóc mất một lúc lâu.

Cố Cư Ổn đối với chuyện lúc trước một chữ cũng không nhắc tới, sau khi biết được Vân Ngưng Nguyệt muốn quay chương trình với Cố Lan Tiết, ông cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Lan Tiết làm anh, đương nhiên phải giúp đỡ con; có điều hai đứa phải phân biệt được chuyện nào là thực tế, cũng phải nhớ rõ thân phận của mình, đừng làm trái với quy củ.”

Đây là đồng ý cho Cố Lan Tiết tham gia gameshow.

Đối với một người cổ hủ cố chấp như ông mà nói, đã là nhượng bộ rất lớn.

Ăn cơm xong, Cố Cư Ổn sớm trở về phòng, Vân Ngưng Nguyệt gọi điện thoại cho Hoa Ảnh, giải thích đơn giản tình huống bây giờ của mình.

Mà Hoa Ảnh cũng báo cho cô một tin tốt ——

Hiện tại trọng tâm của tiết mục đã chuyển hướng đến Vân Ngưng Nguyệt bên này.

Sau chương trình phát sóng trực tiếp buổi chiều kia, số người xem từ lúc bắt đầu khoảng bốn năm vạn, sau khi Cố Lan Tiết xuất hiện đã bắt đầu tăng mạnh, cuối cùng tăng gấp mười lần; đương nhiên, chưa nói đến phần của ngôi sao trong đó, chỉ cần là con số này, cũng là tương đối khả quan rồi.

Tổ đạo diễn đều không ngốc, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra điểm mạnh trong đó, nhanh chóng quyết định, tất cả poster tuyên truyền đều làm mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play