Thời gian phát sóng trực tiếp là có hạn, chẳng qua là chuẩn bị mở màn, ngày mai mới chính thức bắt đầu ghi hình.

Cô nghĩ nghĩ, Cố Lan Tiết hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ anh muốn…?

Vân Ngưng Nguyệt có chút không thể tưởng tượng mà nhìn anh.

Không thể nào, trước đây cô còn mượn rượu làm càn với anh, làm sao anh còn có thể giúp đỡ cô chứ?

Cố Lan Tiết hơi gật đầu, trên mặt không có lấy một nụ cười: “Vậy bắt đầu đi.”

“Hả?”

Không chỉ là Vân Ngưng Nguyệt khiếp đảm, mà Hoa Ảnh cũng kinh ngạc.

Cố Lan Tiết vừa mới, vừa mới… nói cái gì?

Dân mạng điên thật rồi, bình luận rầm rầm

“A!”

“A!”

Mọi người đều thét chói tai.

Sắc mặt Nguỵ Lữ kỳ quái nhìn Hoa Ảnh: “Các người trả bao nhiêu tiền mới có thể mời được Cố Lan Tiết vậy? Đủ bản lĩnh nha.”

Hoa Ảnh dùng hai tay ép khuôn mặt mình lại, hít thật sâu, thở mạnh: “Tôi phải bình tĩnh lại.”

Cố Lan Tiết đây là uống lộn thuốc? Hay là uống say rồi?

Hay thế giới này đột nhiên sụp đổ rồi?

Tổ đạo diễn và những người khác đều lặng người.

Lúc Vân Ngưng Nguyệt vừa mới chặn Cố Lan Tiết lại, mọi người đều nhịn thở, không ít người trong lòng còn mắng Vân Ngưng Nguyệt thật là chán sống rồi, trêu chọc ai không làm, lại chọc đến Cố Lan Tiết.

Nhưng không ngờ nói qua mấy câu, đợi đến lúc Cố Lan Tiết gật đầu, khẩu khí mấy người kia không những không giảm xuống, ngược lại còn khắc nghiệt hơn.

Cái này không phải là yên lặng trước giông bão đấy chứ?

Cho đến khi…

Cố Lan Tiết vươn tay về phía Vân Ngưng Nguyệt, giọng nói bình tĩnh: “Cứ vậy đi, làm quen một chút, Cố Lan Tiết, từ bây giờ, là bạn trai của em.”

Vân Ngưng Nguyệt nắm tay anh một chút, lại rút ra thật nhanh, giống như sợ chạm vào vảy ngược của anh vậy.

Cho dù trong lòng đã trời long đất lở, trên mặt cô vẫn nở nụ cười xinh đẹp: “Tôi là Vân Ngưng Nguyệt.”

Một khắc da thịt chạm vào nhau kia, có một khoảnh khắc trong nháy mắt, Vân Ngưng Nguyệt hoảng hốt.

Phảng phất giống như quay về thời điểm anh vẫn là anh trai năm đó.

Hoa Ảnh cuối cùng cũng hoàn hồn chạy tới, nhìn thấy phó đạo diễn hướng chị ta vẫy tay, vội đi qua. Sắc mặt phó đạo diễn không tốt lắm, anh ta khụ hai tiếng, vỗ vỗ quần áo của mình, hạ thấp giọng hỏi Hoa Ảnh: “Không phải cô nói là tìm Nguỵ Lữ sao? Sao bây giờ lại là Cố Lan Tiết? Chuyện lớn như vậy, tại sao không thương lượng trước với chúng tôi một tiếng?”

Ngữ khí thật sự không hề có ý trách cứ gì.

Hoa Ảnh vẻ mặt kinh hoàng còn chưa tan, chị ta hướng về phía Nguỵ Lữ chỉ chỉ, dáng vẻ đau khổ: “Tôi đúng thật là gọi Nguỵ Lữ mà, nhưng có thể Ngưng Nguyệt chặn sai người, vậy mà lại chặn Cố Lan Tiết lại…”

Phó đạo diễn nghe vậy, nghĩ lại mà sợ: “Chuyện này thật đúng là ...”

Anh ta không nghĩ ra được từ ngữ nào thích hợp, lại chợt nhớ đến gì đó, nhìn chằm chằm Hoa Ảnh: “Vân Ngưng Nguyệt và Cố Lan Tiết có quan hệ gì?”

Nói tới đây, Hoa Ảnh cũng thấy không thể tưởng tượng nổi: “Hai người bọn họ không có quan hệ gì mà.”

Nếu có quan hệ với Cố Lan Tiết, Vân Ngưng Nguyệt có đến nông nỗi như bây giờ không? Cũng sẽ không bị Lục Đạo cho leo cây như vậy.

Phó đạo diễn sờ sờ cằm: “Mặc kệ thế nào, phải nghĩ cách thuyết phục Cố Lan Tiết, để cho anh ta ở lại quay hai tập… Không thì một tập, một tập cũng được.”

Chỉ cần có người như thế này chịu quay, vấn đề ratings của tiết mục không cần lo lắng nữa.

Anh ta quay mặt nhìn về phía Hoa Ảnh: “Nếu anh ta có thể ở lại, tôi có thể cho Vân Ngưng Nguyệt thêm thời gian.”

Hoa Ảnh đã động tâm, nhưng trong lòng chị ta cũng lo lắng bất an: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Người kia là Cố Lan Tiết đó.

Chính là cái người không chút lưu tình trực tiếp ném người ta vào đường cùng Cố Lan Tiết đó.

Trước màn hình, Vân Ngưng Nguyệt cùng Cố Lan Tiết song song đi tới, ở giữa có khe hở có thể chứa được một người trưởng thành.

Kịch bản gì gì đó, Vân Ngưng Nguyệt đã quên hết không còn một mảnh; may mà cô còn nhớ rõ hình tượng của mình, hơi ngẩng mặt: “Cố tiên sinh…”

“Gọi tên của tôi.”

Cũng thật là, ở đâu ra bạn trai bạn gái mà xưng tên của nhau.

Vân Ngưng Nguyệt hơi hơi há miệng, hai chữ kia lẩn quẩn ở trong miệng, cuối cùng từ giữa răng môi vất vả lắm mới bật ra được.

“Lan Tiết.”

Nhón người trong “đội vàng" phía sau lảo đảo, suýt nữa ngã nhào.

Không có người nào hiểu rõ con người thật của Cố Lan Tiết hơn Giang An Nhạc, bởi vì, cô gái bị Cố Lan Tiết khởi kiện cách đây vài ngày, ở trong nhóm bạn thân của cô ta.

Buổi tối hôm đó, bạn tốt của cô ta oán giận kể lể, nói rằng bản thân đã dán lên người Cố Lan Tiết, kết quả người kia không hề cho cô ta một sắc mặt tốt; cuối cùng còn buông một câu “Nếu cô không đi tôi sẽ báo cảnh sát.”

Bạn tốt của cô ta còn lấy làm lạ, nói Cố Lan Tiết chắc không phải có vấn đề gì chứ? Sợ bị lộ ra nên mới không muốn động vào cô ta?

Nhưng mà trước đó đã sắp xếp người chụp ảnh xong hết rồi, tiếp theo cũng sắp xếp chuyện lăng xê; chính là muốn mượn Cố Lan Tiết này một lần, tăng thêm độ hot. Dù sao so với trước mắt, cô ta thà rằng cược một ván.

Không ai nghĩ đến, Cố Lan Tiết không ra tay còn đỡ, vừa ra tay, đã huỷ hoại thanh danh của cô ta không còn một mảnh, còn phải ở trong sở cảnh sát hai ngày.

Tuy rằng kết quả cũng là hot, nhưng mà cái này, rõ ràng là hot đến chệch khỏi quỹ đạo luôn rồi.

Cố Lan Tiết ít nói, nói chuyện với Vân Ngưng nguyệt cũng là khách sáo; nhưng ở trong mắt mọi người, chuyện này là hiếm lắm rồi.

Lần này phát sóng trực tiếp, vẫn là dựa theo kế hoạch đã định, chủ yếu vẫn là về CP màn ảnh, hai tổ còn lại chẳng qua chỉ là làm nền thôi.

Nào biết giữa đường nhảy ra một Cố Lan Tiết, cứ thế đẩy Vân Ngưng Nguyệt lên.

Sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, người chế tác chương trình và phó đạo diễn thương lượng về sự thay đổi; mà đạo diễn, đích thân trao đổi cùng Cố Lan Tiết.

“Tôi và anh không có gì để nói cả.” Cố Lan Tiết không cho anh ta mở miệng, anh nâng cằm, đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm Vân Ngưng Nguyệt, có ý ám chỉ, “Tôi chỉ nói với cô ấy thôi.”

Đạo diễn hiểu rõ: “Vậy tôi đi nói chuyện với cô ấy.”

Lúc Vân Ngưng Nguyệt nhận được thông báo khẩn cấp của đạo diễn, ba hồn bảy vía nhảy loạn xạ, run run rẩy rẩy, mãi không thể hoàn hồn.

Chuyện này, có gì mà nói đâu…

Cô căng da đầu, gõ cửa phòng Cố Lan Tiết.

Đây là phòng nghỉ tạm thời mở ra vì anh, đãi ngộ này so với đạo diễn còn cao hơn.

Cố Lan Tiết mở cửa, không nói một lời, duỗi tay túm cô vào trong.

Vân Ngưng Nguyệt chưa kịp kêu một tiếng nào đã bị anh đè lên cánh cửa, ngẩng mặt hoảng hốt nhìn anh.

“Em giỏi lắm,” Cố Lan Tiết cắn răng cười lạnh, ánh mắt âm trầm, “Ngủ xong rồi chạy, học ai đấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play