Không thể để mọi người đợi lâu, Vân Ngưng Nguyệt đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu tới, rọi thẳng vào mắt khiến cô nheo mắt lại.

Hoa Ảnh đi bên cạnh, vỗ tay cô trấn an: “Em ghi hình trước đi, chị đã báo với đạo diễn rồi. Một lát nữa, sẽ nói Lục Đạo trên đường có chút chuyện không tới được, trước tiên tìm một người trên đường làm người yêu; đến lúc đó, Nguỵ Lữ sẽ mặc một bộ đồ đen từ quán cà phê bên kia đi ngang qua…”

Hoa Ảnh hướng bên kia chỉ chỉ, tiếp tục nói: “Em phải túm lấy anh ta, khuyên anh ta tới tham gia ghi hình chương trình này.”

Nghe qua thật sự không tệ.

Tới nơi, Hoa Ảnh đẩy Vân Ngưng Nguyệt một cái: “Đi thôi.”

Tham dự lần này tổng cộng có ba cặp đôi, ngoại trừ Vân Ngưng Nguyệt, còn có hai đôi khác, một đôi là CP màn ảnh trong mắt mọi người; một cặp khác là người thật việc thật, tháng trước vừa mới công bố, lên chương trình này chính là để ngược cẩu (*: ngược người còn độc thân).

Ngoại trừ CP màn ảnh vô cùng nổi tiếng, những đôi còn lại đều không có danh tiếng mấy.

Nếu như lấy một phép ẩn dụ mà nói, thì chính là mang theo vàng và bạc; vừa mới bắt đầu, bạc đã rớt xuống thành đồng thau.

Vân Ngưng Nguyệt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười nhạt.

Năm đó, lúc cô mới tới Cố gia, cũng là mang theo nụ cười như vậy, nguỵ trang thành một bé gái mồ côi nhu nhược yếu đuổi, cần được che chở.

Bàn về chuyện giả vờ là cô gái ngoan ngoãn, không ai có thể quen thuộc hơn cô.

Nhớ đến năm đó, giả vờ một chút, chính là 6 năm.

Cho đến khi bị Cố Lan Tiết vạch trần.

Tiết mục bắt đầu rồi.

Là người mới, lại không có chống lưng, Vân Ngưng Nguyệt ngoại trừ lúc đầu tự giới thiệu, thời gian còn lại chính là yên lặng làm phông nền, nghe hai CP kia nói chuyện phiếm.

Cuối cùng, nam ‘vàng' Nguỵ Đạt Mi nghiêng mặt hỏi Vân Ngưng Nguyệt: “Ủa, Lục Đạo sao còn chưa tới?”

Vân Ngưng nguyệt cũng bày ra vẻ mặt mờ mịt: “A, tôi cũng không biết, để tôi gọi điện thoại thử xem.”

Cô lấy di động ra, làm bộ làm tích nhấn số tổng đài 10086, tự biên tự diễn nói chuyện một lúc, sau đó mang vẻ mặt buồn buồn mở miệng: “Anh ấy không khoẻ, hôm nay sợ là không tới được.”

Nữ ‘vàng' An Gia Nhạc phối hợp ra chủ ý: “Ai, tôi có cách, nếu anh ta không tới, chúng ta ở đây tìm một người trên đường có được không?”

Vân Ngưng Nguyệt cười “từ chối" vài lần, rất “không tình nguyện" mà bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Nguỵ Lữ.

Lúc này, có lẽ Hoa Ảnh đã sắp xếp xong rồi.

Vân Ngưng Nguyệt nhìn về phía quán cà phê, bên kia có một người đàn ông mặc áo sơmi màu đen không nhanh không chậm đang đi tới.

Cách cô không quá 100 mét.

Vân Ngưng Nguyệt bước nhanh vài bước, ngăn anh lại: “Tiên sinh, xin hỏi anh…”

Lúc nhìn đến mặt người đàn ông, hô hấp Vân Ngưng Nguyệt cứng lại, cánh tay vẫn ngừng giữa không trung, là một tư thế cản đường; những lời nói đã chuẩn bị tốt nghẹn lại trong cổ họng, cô không nói nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn người trước mặt.

Đôi mắt hờ hững của người đàn ông kia nhìn cô chăm chú, nét tuấn tú trên mặt như kết lại một tầng băng giá: “Cô muốn làm gì?”

Ngữ khí vẫn là không kiên nhẫn như vậy.

Quả thực như là đang nằm mơ.

Hai chữ ‘anh trai', lẩn quẩn trong miệng, dường như đã lên đến đầu lưỡi lại bị Vân Ngưng Nguyệt cường chế ép xuống.

Ngưng Nguyệt từng sống nhờ ở Cố gia, bất luận là hộ khẩu, hay là huyết thống, cô và Lan Tiết đều không có quan hệ thân thích, mong mọi người hiểu rõ.

Vân Ngưng Nguyệt ít ra còn sót lại chút lý trí, mới không đến nỗi quân lính tan rã trước mặt Cố Lan Tiết. 

Camera đang còn ghi hình.

Cô cười, đôi mắt vẫn nhìn anh, lời nói nhẹ nhàng nhỏ giọng giải thích: “Vị tiên sinh này, chúng tôi đang ghi hình chương trình, xin hỏi bây giờ anh có thời gian không?”

Cố Lan Tiết nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy máy quay phim cách đó không xa.

Anh bình tĩnh mở miệng: “Có.”

Lòng bàn tay Vân Ngưng Nguyệt thấm ướt mồ hôi.

Rõ ràng là ngày nắng nóng, tiếng ve râm ran truyền đến từ cây liễu bên cạnh, tim cô đập như trống, khoé mắt quan sát xung quanh.

Cách đó không xa, đã có người qua đường dừng lại xem.

Có điều chuyện này cũng không quan trọng, sẽ có nhân viên công tác đến xử lý. 

Trước mắt, vấn đề cấp bách đối với Vân Ngưng Nguyệt chính là giải thích cho Cố Lan Tiết nguyên nhân cô chặn anh lại.

Cô bắt đầu hỏi Cố Lan Tiết, có thể rút ra thời gian một hai ngày, cùng cô giả làm một cặp tình nhân, tham gia ghi hình cho chương trình hay không.

Bên kia, Hoa Ảnh cũng trợn mắt há hốc mồm.

Tay chị ta che trán, híp mắt nhìn một hồi; đáng tiếc là quá xa, nhìn không rõ ngoại hình của người đàn ông kia.

Lấy di động ra, mở APP video, lúc này đang là hình ảnh phát sóng trực tiếp, chị ta càng xem, sắc mặt càng kém, lông mày nhíu chặt lại một chỗ.

Ngay bên cạnh chị ta là Nguỵ Lữ đang ngồi trên ghế, mặc áo thun màu đen, vẻ mặt đang xem kịch: “Ai, tôi nói chứ, cô gái nhà mấy người thật sự là ngốc bạch ngọt nha, cơ bản cũng không cần giả vờ. Cản người trên đường mà cũng có thể cản sai, sao mấy người có thể xong việc được?”

Người đại diện của anh ta trừng mắt liếc một cái: “Ít nói kháy đi.”

Ngụy Lữ vẻ mặt không sao cả cười cười.

Anh ta vui vẻ thoải mái vặn chai nước, vừa uống vừa xem náo nhiệt.

Hoa Ảnh cắn răng, vỗ vỗ bả vai Ngụy Lữ: “Chờ người đàn ông kia từ chối Ngưng Nguyệt, cậu qua đó bổ sung.”

Ngụy Lữ sặc: “Sao cô lại chắc chắn anh ta sẽ từ chối Vân Ngưng Nguyệt?”

Hoa Ảnh siết chặt di động, hiện tại đang là hình ảnh phát sóng trực tiếp, màn hình đang chiếu cận cảnh: “Cậu nhìn kỹ đi, người này là ai!”

Đợi cho Ngụy Lữ nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia, anh ta lập tức đứng dậy: “Cố Lan Tiết?”

Cái người tên Cố Lan Tiết này, hai tháng trước vừa mới được mọi người biết đến.

Trước kia chỉ có một số ít người biết, anh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị, cực kỳ tự giác, lúc đi học là học bá, hiện giờ từng bước tiếp quản công ty của ba anh, khi xử lý công việc thì như sấm rền gió cuốn, không dây dưa kéo dài.

Mà nguyên nhân anh xuất hiện là bởi vì cách đây không lâu, có một nữ minh tinh bị chụp được ảnh mờ mờ ảo ảo cùng anh qua đêm, cái gì mà bao nuôi, bạn trai bạn gái linh tinh gì đó đều được suy đoán cả.

Mấy tờ báo lớn đều nói đến là bay bổng, Cố Lan Tiết sao có thể để lý lịch hoàn mỹ của mình đẩy ra trước mặt công chúng, với khuôn mặt đó của anh, còn được mấy tài khoản marketing đặt cho danh hiệu nam thần.

Nói như vậy, lúc này thường thì bên nhà trai sẽ không để ý tới hoặc là lên bài thanh minh, cũng có thể gửi công văn của luật sư đến mấy tờ báo đó.

Nhưng mà Cố Lan Tiết lại không như vậy.

Anh trực tiếp khởi tố nữ minh tinh kia, lấy danh nghĩa bị xâm phậm danh dự, quấy rối, nghe nói còn có video theo dõi làm chứng cứ, toà án thật sự lập thành án.

Kể từ lúc đó, danh hiệu “Chuyên gia nhận diện trà xanh", “Trực nam siêu cứng" Cố Lan Tiết hoàn toàn được chứng thực, mấy tiểu minh tinh đang có ý đố ngoa ngoe rục rịch, lập tức cũng bị dội một thùng nước lạnh thấu tim.

Nếu mà xem thế giới của phú nhị đại như một trò chơi, thì có một vài người là cấp E, chỉ cần dùng một ánh mắt là đã có thể làm nên chuyện; còn có rất nhiều người là cấp A, dùng tất cả mọi thủ đoạn mới có thể lọt vào mắt anh ta; mà Cố Lan Tiết…

Chính là luyện ngục cấp SSSSSSSSSS.

Mà bây giờ, cô nàng ngốc bạch ngọt trong miệng Nguỵ Lữ, Vân Ngưng Nguyệt, đang đứng ở cửa ngục, nhón bước chân.

Hiện tại, chuyện này rất có thể sẽ tạo thành hiện trường lật xe của chương trình, đã hấp dẫn không ít cư dân mạng đang xem, súng cũng đã lên đạn.

“Lạnh quá, đốt thêm nén nhang đi.”

“Em gái à, em đây không phải đang đùa với lửa, mà là đang chơi với □□, em có biết sẽ bị chém không vậy?”

“Ngồi chờ hot search ngày mai, chuyên gia nhân diện trà xanh khao đao lần thứ hai, chủ blog làm đẹp rơi vào vòng pháp luật.”

……

Nhưng mà.

Toàn bộ quá trình Cố Lan Tiết không có biểu cảm gì, nghe xong lời nói của Vân Ngưng Nguyệt, bỗng nhiên mở miệng: “Hôm nay yêu cầu quay đến khi nào?”

“A?”

Vân Ngưng Nguyệt ngây ngẩn cả người, cô tự ngẫm nghĩ một chút, trả lời không chắc chắn lắm: “Đại khái chắc khoảng hơn kém 1 tiếng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play