"Không khó đâu." Thang Lực không tiếp tục hỏi về chuyện mà Hạ Ninh đang gặp phải, mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Miễn là cô đã vượt qua, thì người khác đang ở trang nào cũng không quan trọng."
Hạ Ninh chợt ngẩn người một chút, rồi gật đầu và mỉm cười với Thang Lực. Mặc dù cô không nói gì với Thang Lực, và anh cũng không hề cố gắng tìm hiểu, nhưng vào lúc cô cảm thấy vô cùng bối rối, thì chỉ với vài lời ngắn gọn mà anh đã có thể chạm đúng vào nút thắt trong lòng cô, khiến cô sau khi nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, và cũng không còn cảm giác căng thẳng nữa.
"Tuy rằng anh ít nói nhưng những lời nói ra đều rất sắc bén đấy." Cô khen anh một câu, rồi liền duỗi người, xoa mặt một chút để nhanh chóng lấy lại tinh thần và hỏi: "Thế còn chuyện hộ khẩu của Phó Vũ thì sao?"
“Từ nhỏ cha mẹ đã không đăng ký hộ khẩu cho cô ta, vậy nên cô ta luôn là người không có giấy tờ. Sau này, nhờ người quen nên cô ta mới được đăng ký nhờ vào hộ khẩu của họ hàng.” Thang Lực trả lời, sau đó dường như anh không vội tiếp tục trò chuyện về vụ án với Hạ Ninh mà nghiêm túc nhìn cô, rồi kéo câu chuyện trở lại: “Có tâm sự thì không nên giữ trong lòng một mình.”
Hạ Ninh hơi ngạc nhiên nhìn Thang Lực, mặc dù việc người khác quan tâm mình là chuyện nên có, nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn cười: "Sao tôi cảm thấy câu này phát ra từ miệng anh nghe nó có vẻ kỳ kỳ vậy? Một người ít nói như anh lại khuyên người khác mở lòng? Thế giả sử có chuyện gì không vui, thì anh sẽ chọn cách tự mình chịu đựng hay là tìm ai đó để giải bày?"
"Chịu đựng được thì nhịn, không chịu đựng được thì nói ra." Thang Lực trả lời rất nghiêm túc.
Thấy anh nghiêm túc như vậy khiến Hạ Ninh vốn định đùa qua loa liền cảm thấy hơi ngại. Cô liền thu lại dáng vẻ cười đùa và lập tức trở lại dáng vẻ nghiêm túc, rồi cô chợt thở dài, và nở một nụ cười có phần bất lực: “Có chịu được hay không thì cũng phải chịu, có tiêu hóa nổi hay không thì cũng phải tiêu hóa thôi! Tôi luôn cảm thấy, con người sống trên thế giới này, chuyện vui thì có thể chia sẻ, nhưng chuyện buồn cuối cùng vẫn phải tự mình gánh vác. Người bên cạnh chỉ khuyên được bề ngoài, chứ không khuyên được tận sâu bên trong, cuối cùng thì vẫn phải tự mình nhìn thấu mà thôi. Tôi ấy, cũng chẳng phải không buông bỏ được gì, nói trắng ra, chỉ là tổn thương lòng tự trọng nên cảm thấy mất mặt mà thôi. Hễ có ai nhắc đến thì tôi lại thấy mình ngày đó ngu ngốc đến mức đáng giận, chỉ muốn xuyên không trở về tự tát cho mình một trận… Thôi, thôi, không nói nữa, nói mấy chuyện này với anh để làm gì chứ. Chắc anh nghĩ nghe xong cũng thấy ngớ ngẩn có đúng không? Thôi không nói nữa, không nói nữa! Chuyện này coi như khép lại ở đây! Tôi sẽ tự mình từ từ điều chỉnh lại tinh thần!” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT