“Bà nói chi tiết một chút.” Sau khi nghe bà ta nói xong, Thang Lực liền ra hiệu bảo bà ta tiếp tục.
Nhắc đến chuyện này, Hứa Tĩnh lập tức bày ra vẻ mặt lo lắng: “Tôi cũng không biết đầu đuôi sự tình rốt cuộc ra sao, và cũng chẳng rõ nguyên do gì cả. Sáng hôm qua sau khi biết được chuyện của Trang Văn Bân, tôi về nhà với tâm trạng rối bời, chỉ biết ngồi ngẩn người một mình trong phòng. Đúng lúc đó, tôi bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Bên kia là một giọng đàn ông nghe chừng hơn ba mươi tuổi, vừa mở đầu anh ta liền hỏi tôi là gì của Trang Văn Bân. Tôi nói mình là vợ của ông ta và hỏi anh ta có chuyện gì hay không, thì anh ta liền bảo tôi phải trả nợ, anh ta nói rằng Trang Văn Bân đã mượn anh ta 200,000 tệ và yêu cầu tôi trả. Sau khi nghe anh ta nói xong tôi hoàn toàn bối rối. Chuyện đã đến mức này, tôi cũng không muốn giấu giếm nữa. Vợ chồng chúng tôi mỗi người tự quản lý tiền bạc của mình, Trang Văn Bân không đưa tiền cho tôi, cũng chẳng dùng vào việc gì trong nhà, tất cả đều do ông ta tự kiểm soát. Vì thế tôi không biết ông ta đã làm gì bên ngoài. Nghe đến khoản nợ này, tôi lập tức bối rối! Tôi thừa nhận rằng gia đình tôi có đủ tiền tiết kiệm để trả 200 nghìn đó, nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào tôi hoàn toàn không rõ. Trang Văn Bân giờ đã chết nên không thể kêu ông ta ra đối chứng, nhỡ đâu là có người lợi dụng chuyện này để lừa đảo thì sao?”
“Vậy bà xác nhận với đối phương như thế nào?” Hạ Ninh liền hỏi tiếp.
“Tôi không xác nhận gì cả, liền từ chối ngay lập tức. Một là tôi sợ bị lừa, hai là còn phải để dành tiền để lo cho gia đình. Trang Văn Bân đã chết, nhưng mẹ con tôi còn phải sống. Khi còn sống ông ta đã không đóng góp gì cho gia đình, vậy không lẽ giờ ông ta chết rồi mà mẹ con tôi vẫn phải nai lưng ra trả món nợ mà chúng tôi không hề hay biết sao. Nếu quả thật ông ta đã vay, ai mà biết ông ta có tiêu vào việc gì vô bổ không, sao lại bắt tôi trả được chứ!” Hứa Tĩnh bực bội trả lời. “Tôi đã nói với người đó rằng việc này không liên quan đến tôi, nếu muốn thì cứ đi tìm chính con nợ mà đòi. Anh ta nói đã biết Trang Văn Bân qua đời nên bảo tôi đừng chơi chiêu. Lúc đó, anh ta đưa tiền, Trang Văn Bân hứa sẽ giúp giải quyết việc của anh ta, nhưng rồi chẳng việc nào xong, còn tiền thì cũng không thể lấy lại được. Giờ Trang Văn Bân chết rồi, anh ta liền quay sang đòi tôi phải trả nợ, nếu không thì sẽ chuyển sang đòi con tôi. Tôi bảo việc này không liên quan đến con thì anh ta liền đáp không thì vợ chồng cùng chịu, và còn đe dọa sẽ chặt tay chặt chân tôi. Chuyện này tôi đã kể với các người rồi, các người đừng hỏi thêm gì nữa, và cũng đừng nói cho người nhà tôi biết. Cha mẹ tôi thì tuổi tác đã cao, còn em trai tôi, nó cũng đã có gia đình riêng của nó, mà lại là kiểu người làm việc không suy nghĩ, dễ nóng nảy, nó không gây thêm rắc rối cho tôi thì đã là tốt lắm rồi, sao tôi còn dám trông mong nó có thể giúp gì được cho tôi chứ, còn nói với cha mẹ của Trang Văn Bân thì cũng vô ích!” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
“Bà có lo cho sự an toàn của mình không? Nếu cần, chúng tôi có thể hỗ trợ cho bà.” Dù Hứa Tĩnh từ trước giờ không thân thiện với Hạ Ninh, nhưng liên quan đến an toàn cá nhân, Hạ Ninh vẫn đề nghị hỗ trợ.
Hứa Tĩnh lạnh lùng lắc đầu: “Không cần đâu, sống chết đã có số mệnh định sẵn, tôi đã chấp nhận thuận theo từ lâu rồi.”
Thang Lực cảm thấy thái độ của Hứa Tĩnh có gì đó bất thường. Nếu thật sự bị đe dọa, vậy thì sao bà ta lại từ chối bảo vệ? Phải chăng là chuyện này không có thật nên bà ta mới sợ cảnh sát phát hiện sơ hở?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play