Phó Vũ túm chặt tấm drap giường và hồi tưởng sự việc đã xảy ra với vẻ mặt đau khổ suốt một lúc lâu, cuối cùng cô ta bực bội vỗ vào đùi mình: “Tôi đúng là quá xui xẻo mà! Ai mà ngờ lại gặp phải chuyện này chứ. Nếu biết trước sẽ như vậy thì tôi đã không tham năm mươi tệ đó rồi! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao tôi cứ có cảm giảm cho dù bây giờ mình có giải thích như thế nào thì cũng không ổn vậy nhỉ? Tôi nói thật đấy, tôi với người đó hoàn toàn không hề quen biết. Ban đầu anh ta tự nhiên tìm đến tôi, tôi còn tưởng anh ta là đồ bệnh thần kinh, sau đó thấy chuyện anh ta nhờ tôi làm chỉ mất có mười phút liền có năm mươi tệ đến tay, không làm thì cũng thấy tiếc, nên tôi mới đành đồng ý. Tất cả đều là tại bà chủ trước kia của tôi cả! Nếu bà ta trả cho tôi thêm một chút tiền công thì tôi có đến nỗi chỉ vì năm mươi tệ mà phải động chân động tay vào một kẻ như thế không?”
“Hiện tại chúng ta đừng bàn về chuyện mức lương mà bà chủ cửa hàng trả cho cô có hợp lý hay không, cô thử nhớ lại xem người đó có đặc điểm gì đặc biệt không?” Hạ Ninh nhanh chóng cắt ngang lời cô ta đang nói dở, sợ rằng cuộc điều tra lại biến thành một buổi than thở về sự đối xử bất công của Phó Vũ. Thời gian không còn nhiều, hiện giờ cô và Thang Lực đều không có thời gian rảnh để nghe những chuyện này.
Phó Vũ bĩu môi một cái rồi lên tiếng: “Tôi nhớ mang máng người đó cao hơn tôi một cái đầu, vóc dáng khá gầy, tóc không dài không ngắn, là kiểu tóc mà đàn ông thường để. Về khuôn mặt… tôi nhớ da anh ta khá đen, mắt… hình như là mắt một mí. Còn lại thì không nhớ rõ nữa. Tôi là con gái, chẳng lẽ gặp người ta lại cứ nhìn chằm chằm vào người ta sao? Nhưng tôi nhớ hôm đó anh ta mặc quần trắng và áo thun màu cam, lúc đó tôi còn thầm nghĩ sao lại có người dũng cảm như vậy chứ, da đen như thế mà còn dám mặc màu cam!”
“Cô còn nhớ được gì nữa không?” Hạ Ninh hỏi.
Phó Vũ lắc đầu: “Không còn gì nữa, tôi không nhớ thêm gì nữa.”
“Giọng điệu của người đó khi nói chuyện có lẫn với giọng địa phương không? Nghe có giống như người bản địa vùng này không?”
“Ồ, đúng rồi! Nhờ cô nhắc mà tôi vừa nhớ ra được đôi chút." Phó Vũ vỗ mạnh vào đùi mình: "Hình như giọng điệu của người đó có lẫn với một chút giọng địa phương, nhưng nghe không rõ lắm, phải nghe kỹ lắm thì mới có thể nhận ra, không giống giọng địa phương của chúng ta, hình như là người từ nơi khác đến, nhưng tôi cũng không nghe rõ là người ở đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT