Lâm Phi Ca đứng ở cửa hớn hở gật đầu. Lúc này, Đổng Vĩ Bân cũng không nói thêm gì với Hạ Ninh nữa. Anh ta sải bước nhanh về phía cửa, rồi cùng Lâm Phi Ca rời đi ăn một bữa thịnh soạn.
Hạ Ninh liếc mắt nhìn vào không khí, rồi xem đồng hồ, sau đó cô lập tức chau mày: "Sao người phụ trách nhà tang lễ đó đến giờ vẫn chưa trả lời chúng ta nhỉ? Lẽ nào ông ta quên mất chuyện này, rồi tan làm về nhà rồi sao?"
"Để anh gọi điện thoại hỏi lại xem. Bởi vì chuyện này không có lợi ích gì liên quan đến ông ta nên chưa chắc ông ta đã tích cực đâu." Thang Lực cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho người phụ trách nhà tang lễ, tuy nhiên thái độ của anh có hơi do dự một chút, rồi quay sang nhìn Hạ Ninh: "Đổng Vĩ Bân đột nhiên chạy đến đây, em... không sao chứ?"
"Em á? Em thì có sao đâu?" Hạ Ninh ngẩn người ra một chút. Sau đó, cô liền nhanh chóng hiểu ra ý của Thang Lực nên liền mỉm cười xua tay với anh: "Anh đừng quá lo lắng. Chẳng phải người ta đã đặc biệt đến đây để nhắc nhở em, bảo em đừng có tự mình đa tình nữa rồi sao. Cho nên, chỉ cần anh ta đừng đến gây sự với em thì cũng chẳng có liên quan gì đến em cả. Còn nếu anh ta mà dám gây sự với em thì em cũng đâu phải là con thỏ trắng hiền lành, vô hại gì. Hơn nữa, anh cũng đừng có nghĩ sức hút của em lớn đến thế. Nói trắng ra, anh ta chẳng qua cũng chỉ là vì không có lựa chọn nào tốt hơn cho nên mới không cam tâm với cái sự thật là con cá ngốc này sống chết cũng không chịu cắn câu, vả lại còn ăn mất cả mồi câu của anh ta mà thôi."
Thang Lực nghe xong thì cũng không nói thêm gì nữa. Anh gật đầu với Hạ Ninh. Vì Hạ Ninh đã nghĩ như vậy, nói như vậy rồi, thì anh quả thực cũng không có gì cần phải an ủi cả. Thế là, anh liền tìm số điện thoại của người phụ trách nhà tang lễ rồi gọi đi.
Đối phương quả thực đúng như Hạ Ninh đã dự đoán. Ông ta không hề đặc biệt coi trọng chuyện này. Khi Thang Lực gọi điện thoại đến, ông ta đang ở bên ngoài xã giao với người khác. Âm thanh nền trong điện thoại hơi ồn ào một chút, dường như là đang ở trong một nhà hàng nên còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ đang báo món ăn.
"Tôi đã hỏi giúp hai vị rồi, nhưng người ta vẫn chưa trả lời tôi, hai vị bảo tôi trả lời cho hai vị bằng cách nào đây?" Người phụ trách đó dường như còn tỏ ra hơi không hài lòng với việc Thang Lực gọi điện thoại đến để thúc giục ông ta: "Vụ việc mà hai vị muốn điều tra đó xảy ra lúc tôi còn chưa đến đây làm việc. Tôi chẳng biết gì cả. Tôi đã rất cố gắng để tìm người giúp hai vị rồi. Hai vị cũng phải để cho tôi thở một chút chứ. Tôi cũng có việc riêng của mình cần phải làm mà."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play