Hạ Ninh cũng đã tìm hiểu qua các quy định liên quan về vấn đề cá nhân nuôi khỉ. Do khỉ là động vật có thể mang nhiều vi khuẩn và bệnh truyền nhiễm, lại có tính cách không ổn định, có thể tấn công chủ nếu bị kích động, gây nguy hiểm cho tính mạng của chủ nhân, thậm chí cả những người xung quanh, nên việc nuôi khỉ cá nhân không được khuyến khích. Nếu muốn nuôi, cá nhân cần phải xin giấy phép "Chứng nhận nuôi dưỡng và sinh sản động vật hoang dã" thì mới có thể nuôi những loài khỉ thuộc nhóm bảo vệ cấp 2 trở xuống. Và quan trọng hơn là, hiện tại trên thị trường gần như không ai có thể mua được khỉ qua các kênh hợp pháp, vì vậy hành động nuôi khỉ đã có tính chất vi phạm pháp luật nhất định, do đó việc xác định ai đang nuôi khỉ qua các kênh hợp pháp là gần như không thể.
Hạ Ninh suy nghĩ một lúc, rồi nghĩ ra một cách, cô tìm kiếm trong các nhóm trò chuyện về sở thích trên mạng, với từ khóa liên quan đến việc nuôi khỉ, và tốt nhất là các nhóm cùng thành phố A. Không ngờ cô đã tìm thấy hai nhóm, số người trong đó không nhiều và có nhiều tên trùng lặp, điều này không phải là điều xấu, ít nhất nó cho thấy phạm vi điều tra không quá lớn và có thể dễ dàng thu được kết quả.
Ban đầu Hạ Ninh định lên mạng tìm bừa một bức ảnh của một con khỉ nhỏ, giả vờ rằng mình vừa mua nó, rồi dùng danh nghĩa người nuôi khỉ để tham gia vào hai nhóm nuôi khỉ trong cùng thành phố. Cô thậm chí đã bắt đầu thu thập ảnh, nhưng lời nhắc nhở của Tăng Lực đã khiến cô từ bỏ ý định này.
“Tôi nghĩ cách này không ổn.” Thang Lực lắc đầu nói với cô: "Người có sở thích nuôi khỉ hiểu rõ về khỉ hơn cô.”
Hạ Ninh thoáng ngẩn người một chút, sau đó liền hiểu ý của anh. Quả thật cô chỉ biết về khỉ qua những câu chuyện trong Tây Du Ký, nhưng thực tế thì cô gần như không biết gì về chúng. Những bức ảnh lấy từ mạng cũng không đáng tin cậy. Ai mà biết được liệu những người đam mê nuôi khỉ kia có sở thích lên mạng xem ảnh khỉ đẹp hay không? Nếu cô gửi bừa một bức ảnh lên rồi bị mấy người trong nhóm nhận ra đó là ảnh lấy từ Internet thì chẳng phải sẽ càng khiến người khác cảm thấy nghi ngờ hay sao? Nghĩ đến đây, Hạ Ninh quyết định đổi chiến lược, thay vì giả vờ, chi bằng cứ “thật thà” một chút. Cô sẽ nói rằng mình quan tâm đến khỉ, có ý định nuôi một con, nên muốn tham gia nhóm trước để tìm hiểu thông tin và học hỏi kinh nghiệm từ những người đi trước. Cách này sẽ hợp lý và đáng tin hơn nhiều.
Cô nói với Thang Lực về kế hoạch chỉnh sửa của mình, sau đó anh cũng đồng ý rằng đây là cách an toàn hơn. Sau đó, Hạ Ninh đã xin gia nhập hai nhóm đó, ban đầu cô nghĩ sẽ phải chờ khá lâu để được chấp nhận, nhưng không ngờ chỉ một lát sau yêu cầu tham gia nhóm của cô đã được chấp nhận. Cô mở giao diện trò chuyện lên xem và phát hiện số lượng thành viên trực tuyến khá đông, tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người. Trong đó có hơn hai mươi người có cụm từ “Dự bị” đính kèm sau tên, bao gồm cả cô. Có lẽ vì họ chỉ đang chuẩn bị nuôi khỉ chứ chưa thực sự nuôi, còn lại chưa đến mười người có ký hiệu “Chính thức”, và đáng chú ý là một nửa trong số họ đang trực tuyến. Khi Hạ Ninh vừa vào nhóm thì trùng hợp bọn họ đang thảo luận rất sôi nổi, thỉnh thoảng còn đăng ảnh khoe thú cưng của mình. Tất cả những bức ảnh đều là hình chụp những con khỉ nhỏ của bọn họ. Nhìn qua những con khỉ này trông khá tinh nghịch và dễ thương, được chủ nhân chăm chút và trang trí trông rất thú vị. Thế nhưng, nghĩ đến dấu móng vuốt dính máu tại hiện trường vụ án mà cô đang điều tra, Hạ Ninh không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ. Không hẳn là ghét bỏ, nhưng cô chẳng thể nào nảy sinh cảm giác yêu thích với loài vật này nữa.
Hạ Ninh không vội nói chuyện mà lặng lẽ quan sát một lúc. Cô nhận thấy hầu hết những người nuôi khỉ trong nhóm đều là những con nhà giàu có thời gian rảnh rỗi, tuổi tác cũng khá trẻ, từ cách nói chuyện và những bức ảnh mà họ chia sẻ có thể dễ dàng nhận ra bọn họ xuất thân từ những gia đình khá giả. Nhận thức này khiến Hạ Ninh có phần dao động về việc tìm kiếm nghi phạm từ nhóm người này. Dù sao thì, những người có thể tiêu tiền như nước chỉ để làm đẹp cho khỉ hay mua đồ chơi đắt đỏ cho chúng, liệu có khả năng ra tay sát hại một người, rồi còn lục soát nhà nạn nhân để cướp tài sản không? Chỉ cần nhìn vào việc bọn họ sẵn sàng bỏ ra hai, ba nghìn tệ chỉ để cho khỉ đi spa là đủ hiểu. Một cô gái trong nhóm thậm chí còn mua hẳn một chiếc túi mini của một thương hiệu quốc tế nổi tiếng cho con khỉ của mình, chỉ vì cô ta từng thấy một tiểu thư danh giá nước ngoài làm vậy và muốn bắt chước. Mà giá của chiếc túi ấy e rằng còn cao hơn cả lương một tháng của Hạ Ninh. Xét đến điều kiện sống của nạn nhân Nghê Thắng là vừa phải lo cho bản thân, vừa phải gửi tiền về nuôi cha mẹ ở dưới quê, Hạ Ninh không nghĩ rằng anh ta có thể sở hữu tài sản gì đó có giá trị để khiến những kẻ giàu có này nổi lòng tham.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play