"Làm sao những người đó biết được bọn họ có thể tìm thấy bà bằng cách gọi đến số điện thoại của hàng xóm bà?" Hạ Ninh hỏi.
Mẹ của Nghê Thắng lắc đầu và cũng không biết phải giải thích sao: “Lúc đó tôi chỉ nghĩ là con trai tôi không sao, tôi liền thở phào nhẹ nhõm và cũng không nghĩ đến việc hỏi nhiều. Tôi đoán có lẽ là vì con trai tôi khi gọi điện cho chúng tôi đều gọi qua điện thoại nhà hàng xóm, hai nhà chúng tôi sát vách nhau, từ trên tường có thể leo qua được, gọi điện qua nhà họ để tìm chúng tôi cũng tiện, chúng tôi sống rất hòa thuận nên con tôi mỗi lần gọi điện về đều gọi qua đó.”
“Nghê Thắng có thường xuyên gọi điện về nhà không?”
“Không thường xuyên, một hai tuần mới gọi một lần, có lúc còn ít hơn thế.” Mẹ của Nghê Thắng nghe câu hỏi này thì vẻ mặt của bà ấy lại càng thêm buồn bã: "Sau này... sau này sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng con trai tôi gọi điện về nữa rồi…”
Nói xong, bà ấy lại khóc, Hạ Ninh vội vàng lấy khăn giấy đưa cho bà ấy, trong lòng cô cũng thầm đoán tần suất Nghê Thắng gọi điện về nhà không cao, thậm chí có thể nói là rất ít, nếu như lời mẹ của Nghê Thắng vừa rồi chỉ đơn giản là không biết đã đắc tội với ai, bị người ta cướp điện thoại để dọa gia đình, vậy thì làm sao đối phương lại biết rằng gọi điện cho một nhà hàng xóm lại có thể tìm được cha mẹ của Nghê Thắng? Rõ ràng là người gọi điện dọa mẹ của Nghê Thắng hẳn là có quan hệ khá thân thiết với Nghê Thắng, cho nên hắn ta mới biết thói quen gọi điện của anh ta.
Kể từ khi Thang Lực phát hiện chiếc áo mưa dính máu trong thùng rác bên ngoài hiện trường vụ án, cả Hạ Ninh và Thang Lực đều không còn coi vụ án này là một vụ cướp đột nhập đơn giản rồi biến thành vụ giết người vì bị phát hiện, vì vào mùa này, lượng mưa ở thành phố A không nhiều, và lại đang có tuyết rơi, rất ít người mặc áo mưa ra ngoài, huống chi kẻ cướp vào nhà lại lựa chọn mặc loại áo mưa như vậy, không tiện di chuyển và còn dễ phát ra tiếng động.
Mẹ của Nghê Thắng không biết tình hình cuộc sống của con trai mình ở thành phố, con trai mình làm công việc gì, có bạn bè nào, bà ấy không thể cung cấp manh mối nào có giá trị, vì vậy Hạ Ninh và Thang Lực cũng không hỏi bà ấy thêm nữa, chỉ hỏi qua về lần cuối bà ấy gặp Nghê Thắng và một số vấn đề cần biết, rồi đưa bà ấy rời khỏi sở cảnh sát. Mẹ của Nghê Thắng dường như vẫn không yên tâm, trước khi đi lại xin lỗi Hạ Ninh một lần nữa, cầu xin cô đừng giận, đừng tỏ ra không tức giận nhưng thực ra lại làm ngược lại, không giải quyết vụ án cho Nghê Thắng, và không ‘thèm’ bắt kẻ đã giết hại con trai bà ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play