Sau đó, Thang Lực và mọi người bắt đầu cuộc hỏi đáp thường lệ với Bàng Thành Lễ. Có thể nói, ông ta biểu hiện vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, bình tĩnh hỏi gì đáp nấy. Từ giọng điệu và thần thái của ông ta, dường như Chúc Phán Hương chỉ là một y tá bình thường trong khoa của mình, quan hệ giữa hai người bọn họ rất bình thường, không hề thân thiết, càng không nói đến mối quan hệ riêng tư nào khác. Đối với nhiều chuyện của Chúc Phán Hương, ông ta đều lấy cớ là không biết rõ để tránh nói sâu vào.
“Khoa của chúng tôi có rất nhiều y tá, mọi người vẫn hòa thuận với nhau. Nhưng cho dù có hòa thuận đến đâu, thì bọn họ cũng là một nhóm đồng nghiệp nữ, còn tôi thì đã là nửa ông già rồi, chẳng có nhiều đề tài để trò chuyện cùng bọn họ. Chẳng phải rõ ràng là thế sao? Tôi cũng không muốn tự rước lấy bực mình, thấy một nhóm phụ nữ tám chuyện, tôi lại nhào đến góp chuyện, như thế thì thật là không biết điều chút nào.” Bàng Thành Lễ cười nói.
Ông ta thể hiện vô cùng tự nhiên, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, khiến Hạ Ninh dần chuyển hướng chú ý và bắt đầu âm thầm quan sát chị Tần ngồi bên cạnh Bàng Thành Lễ. Chị Tần ngồi rất sát ông ta, cho dù Bàng Thành Lễ có vẻ không mấy thích thú với kiểu bám dính này, nhưng chị Tần vẫn làm như không nhận ra và tiếp tục giữ thái độ như cũ.
Hạ Ninh cảm thấy dường như chị Tần đang cố tình thể hiện mối quan hệ thân mật với Bàng Thành Lễ trước mặt người ngoài. Nhưng là vợ hợp pháp của ông ta, liệu bà ấy có cần thiết phải làm như vậy không? Trừ khi trong lòng bà ấy rất rõ giữa bà ấy và Bàng Thành Lễ chẳng hề thân mật, thậm chí có thể còn có người phụ nữ khác chen chân vào. Vì vậy mà bà ấy mới muốn cố tình thể hiện những hành động thân mật để người khác nghĩ rằng tình cảm giữa hai người vẫn rất sâu đậm, hòa hợp như xưa, chung quy chỉ là một kiểu tự dối mình mà thôi.
Nếu có cơ hội thăm dò xem chị Tần có biết gì về những hành động trăng hoa của Bàng Thành Lễ ở bên ngoài hay không thì đúng là tốt biết mấy. Hạ Ninh thầm tính toán trong lòng.
Không biết có phải vận may đặc biệt tốt hay không mà Hạ Ninh thực sự đã đợi được cơ hội này. Sau khi trò chuyện với Bàng Thành Lễ một lúc, điện thoại di động của ông ta bỗng nhiên reo lên. Nhìn qua màn hình, ông ta nói đây là một người bạn quan trọng gọi đến để tham vấn một số vấn đề về phẫu thuật nên phải nhận cuộc gọi này. Ông ta tỏ vẻ áy náy xin lỗi, cầm điện thoại rời khỏi phòng khách, đi vào trong phòng và còn không quên tiện tay đóng kín cửa phòng lại.
Chị Tần có hơi mất bình tĩnh, dù người đang ngồi ở phòng khách nhưng thân người đã quay về hướng căn phòng, như thể đang cố vươn tai nghe ngóng âm thanh từ trong phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT