Hai người làm thủ tục trả phòng xong liền ra trước nhà nghỉ chờ xe taxi mà Thang Lực đã đặt trước. Kết quả, bọn họ đợi mãi mà vẫn chẳng thấy xe đâu. May mắn thay, thời tiết ở đây không lạnh buốt như thành phố A mà lại có chút dễ chịu giống như mùa hè, nhiệt độ buổi sáng sớm không nóng cũng không lạnh, có thể nói là khá dễ chịu. Thêm vào đó, hôm nay trời quang mây tạnh, không âm u hay mưa gió nên đứng chờ thêm một chút cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, bọn họ đã kiên nhẫn đợi thêm vài phút nữa nhưng vẫn chưa thấy xe đâu, Hạ Ninh bắt đầu sốt ruột và nhíu mày càu nhàu: “Không phải nói là sẽ đến ngay à? Chúng ta đã đứng đợi hơn mười phút rồi, sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng xe đâu? Tài xế taxi nói chuyện đúng là không đáng tin chút nào mà.”
Thang Lực không nói gì,nhưng vẻ mặt của anh lại có chút áy náy.
Sau khoảng năm sáu phút nữa, cuối cùng cũng đã nhìn thấy một chiếc taxi chầm chậm tiến đến trước cửa nhà nghỉ. Tài xế thò đầu qua cửa sổ, xác nhận thông tin đặt xe với Thang Lực, sau khi đã chắc chắn bọn họ chính là hai người đã đặt xe thì người nọ mới chịu mở khóa cửa xe cho bọn họ. Sáng sớm đường phố vẫn còn ít xe cộ qua lại, giao thông vẫn còn khá thông thoáng, bọn họ nhanh chóng tiến thẳng đến khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nơi Tống Thiên Lộc đang ở.
Khi xe rời khỏi trung tâm thành phố và tiến gần hơn đến khu du lịch, hai bên đường dần hiện lên khung cảnh nhiệt đới được tạo dựng tỉ mỉ. Qua cửa sổ xe, Hạ Ninh có thể thấy một vài du khách đi bộ thành nhóm nhỏ, vừa đi vừa trò chuyện và cười đùa vui vẻ. Nhìn bọn họ, Hạ Ninh cũng không khỏi cảm thấy ghen tị. Du lịch nghỉ dưỡng, một là cần có thời gian rảnh, hai là cần có tiền. Nhưng công việc của cô không có thời gian, điều kiện kinh tế cá nhân cũng không mấy dư dả, e rằng chuyện du lịch nghỉ dưỡng khó có thể xuất hiện trong lịch trình của cô trong thời gian tới.
Suốt dọc đường tài xế taxi không ngừng tìm chủ đề để bắt chuyện với bọn họ. Lúc gần đến nơi, có lẽ không nhịn được tò mò, ông ấy nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát Hạ Ninh và Thang Lực đang ngồi ở hàng ghế sau, rồi bỗng lên tiếng hỏi: “Hai người đến đây hưởng tuần trăng mật à?”
Hạ Ninh và Thang Lực đều sững sờ, sau đó Hạ Ninh vội cười đáp: “Không phải đâu, chúng tôi là đồng nghiệp, lần này hai người chúng tôi đến đây công tác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play