Không ngờ rằng dù Đường Hồng Nghiệp đã chuẩn bị chu đáo, nhưng đến lúc sắp lên đường, anh ta vẫn không thể tham gia chuyến đi lần này. Vào tối trước ngày khởi hành, anh ta bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ gia đình thông báo rằng cha anh ta bị bệnh đột ngột. Đường Hồng Nghiệp không dám trì hoãn, liền vội vàng gác lại công việc và xin nghỉ phép để trở về quê nhà. Các công việc còn tồn đọng anh ta giao lại cho Thang Lực và Hạ Ninh giải quyết.
Mọi người đều là người thường, gia đình nào cũng có thể gặp phải những tình huống bất ngờ, nên việc Đường Hồng Nghiệp xin nghỉ đột xuất được Thang Lực và Hạ Ninh hoàn toàn thông cảm. Dù thiếu một người trợ giúp, nhưng hai người bọn họ vẫn có thể ứng phó. Sau khi chuẩn bị đơn giản vài vật dụng cá nhân, hai người bọn họ nhanh chóng lên đường.
Chuyến bay của hai người cất cánh vào buổi tối, và bọn họ khá may mắn vì máy bay khởi hành đúng giờ ngay sau khi đến sân bay. Hạ Ninh bị say máy bay, cộng thêm không khí bên ngoài lạnh buốt khiến điều hòa trong khoang máy bay được điều chỉnh ở nhiệt độ khá cao, làm cô cảm thấy có hơi khó chịu. Suốt hành trình, cô gần như không nói chuyện, không đụng đến suất ăn trên máy bay, chỉ tựa vào lưng ghế và nhắm mắt cố gắng kiềm chế cơn cồn cào trong dạ dày, cố gắng nỗ lực để giữ bình tĩnh.
"Chỉ vài giờ thôi, Hạ Ninh, cố lên, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi!" Cô nghiến răng tự nhủ trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, cô không gặp vấn đề gì với ô tô hay tàu hỏa, nhưng máy bay và tàu thủy thì lại là những phương tiện khiến cô không thể chịu nổi. Mỗi lần sử dụng hai loại phương tiện này, cô đều cảm thấy vô cùng khó chịu, không chỉ vì say mà còn do nỗi sợ tâm lý với những phương tiện không “chạm đất”. Vì vậy, chỉ cần có thể lựa chọn, cô luôn ưu tiên ô tô hoặc tàu hỏa. Nhưng lần này, do thời gian gấp rút và khoảng cách quá xa, cô buộc phải đi máy bay dù không muốn. Vì sợ khi nói ra mình bị say máy bay sẽ cảm thấy xấu hổ, cho nên cô cố gắng tỏ ra như không có gì trước mặt Thang Lực. Dù cho trong lòng đang tràn đầy căng thẳng và dạ dày như lộn nhào, nhưng ngoài mặt cô vẫn cố cắn răng chịu đựng, không muốn Thang Lực nghĩ rằng mình là người yếu đuối và nhát gan.
Khi bận rộn, Hạ Ninh luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, thậm chí là còn quên cả giờ ăn. Nhưng khi ở trên máy bay, thời gian như bị kéo dài gấp mấy chục lần. Cô có cảm giác như thể mình đã nhắm mắt đã được nửa đời người, nhưng sau khi mở mắt nhìn đồng hồ thì thấy thời gian mới chỉ qua được hơn hai tiếng, vẫn còn hơn nửa chặng đường phải tiếp tục chịu đựng.
Có lẽ do cảm giác thất vọng dâng lên làm cho cơn khó chịu trong dạ dày của Hạ Ninh ngày càng tăng mạnh, và dần không thể kìm nén được nữa. Cô vội vã ra hiệu cho Thang Lực, sau đó cố gắng nở nụ cười bình tĩnh và nói: "Tôi muốn đi vệ sinh một chút."
Thang Lực nghe xong liền gật đầu, và lập tức đứng dậy nhường chỗ để cô đi qua. Hạ Ninh chỉ muốn chạy ngay trong lối đi chật hẹp và lao nhanh vào nhà vệ sinh. Nhưng điều đó chỉ là suy nghĩ trong đầu cô. Trên thực tế, cô phải từng bước chen qua lối đi chật hẹp để tránh va vào những hành khách đang ngồi duỗi chân. Khi đến trước cửa nhà vệ sinh, cô còn phải xếp hàng chờ một lúc rồi mới có thể vào được. Khi vừa đóng cửa lại, cô không thể kiềm chế được nữa, gần như gục xuống bồn cầu nôn thốc nôn tháo. May mắn là trước đó cô không ăn gì trên máy bay, và dạ dày cũng gần như hoàn toàn trống rỗng, nên nôn mãi cũng không ra được gì, giúp cô tránh được cảnh tượng quá nhếch nhác. Đợi sau khi cơn nôn qua đi, cảm giác dạ dày thắt lại như dây thừng cũng đã dịu đi phần nào, giúp cô dần cảm thấy bớt khó chịu. Sau đó Hạ Ninh liền vội vàng xả nước, soi gương chỉnh lại đầu tóc và nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh để không làm phiền người khác phải chờ đợi quá lâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT