Sau đó hai người bọn họ quay lại sở cảnh sát, Thang Lực đưa quần áo vừa phát hiện được cho bộ phận pháp y để tiến hành kiểm tra thêm, và xem chúng có liên quan đến thi thể đã được tìm thấy trước đó hay không. Hạ Ninh thì dành chút thời gian tra cứu xem ở thành phố A có bao nhiêu công ty cung cấp dịch vụ lái xe hộ được đăng ký và ghi lại các thông tin liên quan đã tìm được. Khi Thang Lực trở lại, hai người bọn họ lập tức khởi hành và đi theo tuyến đường mà Hạ Ninh đã lên kế hoạch sẵn để bắt đầu đi kiểm tra từng công ty một.

Hạ Ninh là người làm việc có kế hoạch, cô thích lập kế hoạch và cũng thích tuân theo kế hoạch của mình để thực hiện. Vì vậy, tuyến đường thăm dò mà cô đề ra rất hợp lý. Dựa vào vị trí địa lý của các công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ đã được ghi lại, cô đã sắp xếp chúng theo thứ tự từ gần đến xa. Dù không gặp may và phải đi qua tất cả các công ty thì cũng coi như là đã đi một vòng tròn, với công ty đầu tiên và công ty cuối cùng đều nằm ở hai hướng cách không quá xa trụ sở cảnh sát. Đi một vòng như vậy cũng không lãng phí quá nhiều thời gian trên đường.

Vì không biết tên của người chết nên bọn họ chỉ có thể dựa vào ngoại hình để nhận diện. May mắn thay, mặc dù thi thể đã bị khô quắc và có dấu hiệu thối rữa, nhưng khuôn mặt của người chết ngoài việc mất đi đôi mắt thì những bộ phận khác chỉ teo tóp hơn so với khi còn sống. Sự khác biệt không quá lớn, nếu người quen của nạn nhân nhìn kỹ thì có lẽ vẫn có thể nhận ra được một số nét.

Bọn họ đã đến ba công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ liên tiếp, và gặp gỡ những người chịu trách nhiệm và hỏi xem trong một hoặc hai năm gần đây có tài xế lái hộ nào của công ty đột ngột mất tích, hay không thể liên lạc được nữa hay không. Trong ba công ty đó có hai công ty khẳng định chắc chắn rằng hoàn toàn không có tình huống như vậy. Thái độ của bọn họ gần như là sợ bị liên quan, lo ngại rằng sự việc này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và kinh doanh của công ty bọn họ. Công ty thứ ba thì thành thật hơn một chút, bọn họ mập mờ nói rằng trong ngành này người lao động có tính luân chuyển cao. Có người có thể làm việc trong thời gian dài, nhưng cũng có người chỉ xin việc vì hứng thú và sau đó bỏ nghề chỉ sau vài ngày vì không chịu nổi tính chất thường xuyên làm khuya của công việc. Một số thì bỏ vì thời tiết mùa đông quá lạnh, mùa hè thì lại quá nóng và không muốn chịu cực. Ngay cả những tài xế lâu năm cũng thường xuyên nhảy việc sang công ty khác, rất ít ai có thể gắn bó lâu dài với một công ty. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Ba công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ đều từ chối việc nhận diện qua hình ảnh. Bọn họ đều khẳng định rằng người gặp nạn không phải là nhân viên của công ty bọn họ, với lại bọn họ cũng có tâm lý sợ hãi và né tránh khi phải nhìn hình ảnh của một xác chết lạ.

Chuyện này cũng không phải là không thể hiểu được. Nếu không phải vì tình yêu với công việc này thì Hạ Ninh cũng sẽ không có sở thích như vậy. Vì bọn họ không thể chứng minh được rằng nạn nhân có liên quan đến bất kỳ công ty nào trong số ba công ty đó, cho nên Hạ Ninh và Thang Lực cũng không thể ép buộc đối phương quá nhiều.

Sau khi kiểm tra ba công ty, thời gian đã trôi qua thêm hai tiếng đồng hồ. Lúc này cũng đã gần đến giờ tan tầm. Khi hai người bọn họ đến công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ thứ tư thì nơi này đã bắt đầu bận rộn hơn. Công ty này lớn hơn ba công ty trước một chút. Khác với ba công ty kia khi mà tài xế phải tự mình ra ngoài để tìm kiếm khách hàng, thì công ty này nhìn có vẻ chuyên nghiệp hơn nhiều. Ngoại trừ một số tài xế tự đi tìm khách, thì hầu hết các tài xế ở đây đều nhận đơn qua điện thoại. Có vẻ như những người đặt xe qua điện thoại ở đây đều là những người làm ăn lớn hoặc những người có vị thế. Trong lúc chờ người quản lý đến gặp họ, Thang Lực và Hạ Ninh đã nghe nhân viên dịch vụ của công ty nhận vài cuộc gọi, và liên tục hí hoáy ghi lại những mẫu xe thuộc tầm trung và cao cấp có giá từ vài trăm triệu đến hàng tỷ đồng. Những nhà hàng được khách hàng đặt xe đến đón đều là những nhà hàng sang trọng, do đó chi phí thuê tài xế ở công ty này cũng khá cao. Điều này có nghĩa là sau khi công ty trích ra phần tiền dịch vụ của mình thì tài xế vẫn nhận được một mức thù lao khá đáng kể. Vì vậy, các tài xế ở đây có vẻ tự tin và kiêu ngạo hơn so với những nơi khác, phong thái của bọn họ giống như những tài xế từng lái xe cho các lãnh đạo.

Sau một lúc chờ đợi thì người chịu trách nhiệm cuối cùng cũng đã đến. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, trông rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Khi người nọ nhìn thấy Thang Lực và Hạ Ninh, và sau khi nghe người khác giới thiệu qua về thân phận và mục đích của hai người bọn họ, ông ấy không tỏ ra né tránh như những công ty trước mà ngược lại lại rất nhiệt tình chào hỏi hai người và mời bọn họ vào văn phòng nhỏ của mình, sau đó còn nhiệt tình mời họ ngồi xuống để từ từ trò chuyện.

Văn phòng nhỏ này trang trí khá đơn giản, và không gian cũng không quá lớn. Hạ Ninh và Thang Lực mỗi người tự kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống. Vị quản lý họ Vương rất nhiệt tình muốn pha trà cho bọn họ nhưng Hạ Ninh đã khéo léo từ chối ông ấy. ( truyện trên app T Y T )

"Ôi, không giấu gì hai người, tôi từng là một cựu binh. Con trai tôi bây giờ cũng đang học tại trường cảnh sát, sau này nó cũng sẽ là đồng đội của hai người. Vì vậy, khi thấy hai người, tôi cảm thấy rất thân thiết." Ông Vương nói chuyện rất thẳng thắn, thực sự mang chút khí chất nhanh nhẹn của một người lính. Ông ấy cũng không thèm nói vòng vo, mà liền chủ động hỏi: "Hai người đang tìm tài xế lái hộ mất tích phải không? Tôi không biết hai người hiểu được ngành này bao nhiêu, nhưng trong ngành này tính luân chuyển của nhân viên rất cao. Người hai người muốn tìm tên gì? Công ty chúng tôi trong một hai năm gần đây thật sự không có ai mất tích không rõ lý do, nhưng hai người cứ nói ra đi, tôi là người có trí nhớ khá tốt. Trong một hai năm trở lại đây, bất kỳ tài xế nào đã từng làm việc tại đây, nếu nói ra tên tôi đều có thể nhớ lại được. Cho dù người nọ đã không còn làm việc ở công ty của tôi, nhưng nếu tôi nhận ra thì chẳng phải tôi cũng có thể giúp hai người một chút sao? Giúp được phần nào thì giúp phần ấy thôi!"

"Chúng tôi vẫn chưa thể xác định rõ danh tính của người chết, cho nên vẫn chưa biết tên, tạm thời chỉ có ảnh của nạn nhân." Thang Lực lập tức trả lời.

Giám đốc Vương có vẻ hơi do dự một chút. Dù sao việc nhận diện qua ảnh như vậy cũng là một thách thức đối với người bình thường. Ông ấy suy nghĩ khoảng nửa phút, rồi cuối cùng cũng đưa tay ra: "Đưa tôi xem thử."

Thang Lực không chút chần chừ liền gật đầu rồi liền lấy bức ảnh của nạn nhân nam mang theo từ sở cảnh sát ra và đưa cho giám đốc Vương. Ông ấy cầm lấy bức ảnh, duỗi thẳng cánh tay giơ tấm ảnh ra xa xa rồi liếc nhìn một cái, sau đó ông ấy khẽ lắc đầu và định trả lại bức ảnh, nhưng ngay khi ông ấy định đưa trả thì bỗng dưng ông ấy lại phát ra một tiếng ‘ồ’, sau đó lại kéo bức ảnh về, cánh tay cứ đưa ra phía trước rồi lại rút về, như thể là đang phân vân không biết có nên trả lại bức ảnh hay là tiếp tục nhìn kỹ. Ông ấy không nhìn thẳng vào bức ảnh mà chỉ liếc qua vài lần nữa, rồi ông ấy lại khẽ cau mày, dường như có vẻ không chắc chắn lắm, sau đó ông ấy do dự không nói gì và định trả lại bức ảnh cho Thang Lực.

"Giám đốc Vương, ông đúng là người đã từng rèn luyện trong quân đội, bản lĩnh quả thật không giống người thường." Hạ Ninh vừa cười vừa lên tiếng, cô không tiếc lời khen ngợi giám đốc Vương: "Đúng là có khí chất của người lính!"

Sau khi nghe được câu này, có vẻ giám đốc Vương cảm thấy rất thích thú. Ban đầu ông ấy giơ bức ảnh ra xa xa như thể sợ rằng nếu đưa lại gần thì sẽ bị nhiễm phải điều gì đó, nhưng sau khi nghe Hạ Ninh nói vậy, ông ấy liền kéo bức ảnh lại gần hơn và nhìn kỹ hơn, và cũng không còn tỏ ra e dè như lúc đầu nữa.

Ông ấy xem xét thêm một lúc, rồi sau đó mới đưa trả lại bức ảnh cho Thang Lực, nhưng miệng lại nói với Hạ Ninh: "Tất nhiên rồi, những người đã từng khoác lên mình màu áo xanh đều có khí chất không lẫn vào đâu được.”

"Đúng vậy, sự ngay thẳng và tinh thần trách nhiệm xã hội của quân nhân thực sự đáng được trân trọng và phát huy." Lời nói của Hạ Ninh có chút giống như là đang nịnh hót, nhưng khi cô nói, biểu cảm và thái độ lại vô cùng chân thành. Sau khi khen ngợi vài câu thì cô lại bất ngờ chuyển giọng: "Giám đốc Vương có nhận ra người này không?"

"Không dám chắc hoàn toàn, nhưng tôi cảm thấy giống khoảng bảy, tám phần." Giám đốc Vương trả lời: "Trông giống một người từng bị chúng tôi sa thải, nhưng người trong ảnh của các người... người này..."

"Tôi hiểu ý của ông, nhận diện được bảy, tám phần đã là rất giỏi rồi. Ông có thể nói cho chúng tôi biết thêm vài thông tin về người đó được không? Ít nhất chúng tôi cũng có vài căn cứ để loại trừ. Nếu liên lạc được với người đó, chúng tôi có thể xác định được tình trạng an nguy của anh ta. Chúng tôi sẽ không tiết lộ cuộc trò chuyện giữa chúng ta với anh ta đâu. Nếu anh ta thực sự mất tích, thì ông cũng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều rồi! Ông không biết chúng tôi đã gặp bao nhiêu khó khăn ở những nơi khác đâu. Thời buổi này làm gì cũng khó, đặc biệt là công việc của cảnh sát, chẳng có chút liên quan nào đến niềm vui hay sự may mắn. Thường thì có người rõ ràng là biết manh mối, nhưng vì không liên quan trực tiếp đến mình nên cũng e ngại nói ra. Sau này, khi con trai ông tốt nghiệp và đi làm, nếu gặp được những người nhiệt tình hợp tác với cảnh sát như ông thì đúng là quá có phúc rồi!" Hạ Ninh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt giám đốc Vương, biểu cảm vô cùng chân thành, ánh mắt như thể còn mang theo sự tôn trọng và ngưỡng mộ đối với bậc tiền bối.

Giám đốc Vương cảm thấy mũi mình không ngừng nở to ra vì lời khen ngợi và tâng bốc của cô, đặc biệt là khi Hạ Ninh còn nhắc đến con trai của ông ấy. Nghĩ đến con trai, rồi lại nhìn hai cảnh sát trẻ tuổi trước mặt chỉ lớn hơn con trai mình một chút, ý định bỏ cuộc trước đó của ông ấy đã bị tan biến hoàn toàn.

"Nếu tôi không nhìn nhầm thì người này hình như tên là Phạm Chí. Anh ta từng làm việc ở đây vài ngày, nhưng anh ta không phải là người do tôi trực tiếp phỏng vấn tuyển dụng, khi đến đây, anh ta nói với mọi người rằng mình cũng là một cựu quân nhân. Công ty chúng tôi có chính sách ưu tiên cựu quân nhân khi tuyển dụng, anh ta lại khéo ăn khéo nói nên từng lời nói ra đều nghe rất xuôi tai, nhưng sau đó chúng tôi đã phát hiện ra rằng Phạm Chí là kiểu người mà trong một câu nói có thể kèm theo ba lời nói dối. Tôi đã tán gẫu với anh ta vài lần và moi ra được rằng anh ta chưa từng đi lính. Điều này cũng không có gì quá to tát, nhưng sau này, Phạm Chí còn bị khách hàng tố cáo rằng trong lúc lái hộ anh ta còn tiện tay lấy trộm một số đồ vật nhỏ trong xe của khách. Công ty chúng tôi không thể ‘sử dụng’ một người như vậy, vì vậy tôi đã cho anh ta nghỉ việc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play