“Cô sang bên phải, tôi sang bên trái.” Thang Lực thấy Hạ Ninh đồng ý nhanh chóng thì cũng không muốn lãng phí thêm lời nói nào nữa, chỉ đơn giản giao phó một câu rồi liền quay người đi về phía bên trái, và bắt đầu đào ở bên cạnh bụi cây.
Hạ Ninh đi theo sự phân công của Thang Lực, và cũng bắt đầu dùng xẻng đào phần đất ở phía bên phải cái hố mà công nhân thi công vừa phát hiện thi thể nam khô quắc kia, cô vừa tìm kiếm quần áo của nạn nhân, vừa suy nghĩ tại sao Thang Lực lại chọn khu vực này để đào. Bởi vì cái hố nơi chôn thi thể chỉ sâu chưa tới một mét, có thể thấy vì lý do nào đó nên kẻ giết người đã không thể đào cái hố sâu hơn. Nếu suy đoán của Thang Lực đúng, thì chắc chắn là kẻ giết người không có lý do gì lại đào một cái hố nông như vậy để chôn thi thể, trong khi quần áo của nạn nhân lại được chôn trong một cái hố sâu hơn.
Dựa trên suy nghĩ này, Hạ Ninh không lãng phí quá nhiều sức lực vào việc đào hố, mỗi hố chỉ đào sâu khoảng nửa mét, nếu không tìm thấy gì thì tiếp tục tiến lên. Suốt quãng thời gian này, cả hai người đều chăm chú vào công việc của mình. Dù sao thì khu vực này khá rộng lớn, chỉ có hai người họ đang đào từng cái hố, đó thực sự là một công việc khó khăn. Mười cái hố đã được đào lên nhưng vẫn chưa thể tìm thấy gì, Hạ Ninh cảm thấy tay mình bắt đầu có dấu hiệu mỏi, cho nên cô bèn cắm xẻng xuống đất, và chống tay lên cán xẻng để nghỉ ngơi, đồng thời cũng quay đầu nhìn về phía Thang Lực. Thang Lực là một người đàn ông khỏe mạnh, thể lực của anh vốn tốt hơn Hạ Ninh, vì vậy mà lúc này anh vẫn còn đang đào hăng say. Tuy nhiên, xem ra anh chỉ mới đào được bốn, năm cái hố, mỗi cái đều sâu hơn của cô, do đó cũng tốn khá nhiều sức lực.
“Anh cần gì phải lãng phí sức lực của mình như vậy?” Hạ Ninh nói với Thang Lực, và khi bắt gặp ánh mắt không hiểu của anh, cô từ từ trình bày lý do của mình.
Thang Lực nghe xong thì có vẻ hơi bất ngờ, anh quay đầu nhìn sang bên phía Hạ Ninh với mười mấy cái hố nông, rồi lại nhìn về phía mình, sau đó khẽ gật đầu nhưng cũng không nói gì, sau đó anh quyết định từ bỏ cái hố sâu cuối cùng cũng không tìm thấy gì, rồi tiếp tục đào sang bên cạnh. Có vẻ như anh đã tiếp thu được lời khuyên của Hạ Ninh và cảm thấy có lý. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hạ Ninh nghỉ một chút rồi cũng tiếp tục đào. Từ nãy đến giờ cô đã suy nghĩ đến việc tại sao anh lại quyết định tìm kiếm ở khu vực này. Bỏ qua khả năng kẻ giết người xử lý quần áo theo cách khác mà không chọn cách chôn giấu, có khả năng là kẻ giết người đã vứt bỏ quần áo của nạn nhân ở gần đây. Mặc dù khu đất hoang này có diện tích khá lớn, nhưng xung quanh đây lại không có cây cối cao lớn nào để che đậy, cũng không có công trình xây dựng nào, mọi thứ trên khu đất hoang này đều trở nên rất rõ ràng. Nếu đào hố ở đây thì dấu vết đất bị lật lên sẽ rất dễ thấy, nếu thực sự có ai đó hiếu kỳ thì chắc chắn là sẽ gặp rắc rối lớn.
Vị trí mà kẻ giết người chôn thi thể rất gần với bụi cây, điều này giúp cho đất bị đào lên rồi đắp lại được bụi cây che đậy. Trừ khi nhìn từ phía bên ngoài của khu đất hoang, hoặc nếu không thì chỉ đi ngang qua trên đường, dù là xe hơi hay người đi bộ, thì cũng sẽ rất khó để nhận thấy đất phía sau bụi cây có bị lật lên hay không. Chờ qua một khoảng thời gian, dù là mùa đông bị bao phủ bởi tuyết hay là mùa xuân, mùa thu, mùa hè cỏ dại có mọc lại nơi đó, thì dấu vết ban đầu sẽ bị che khuất và rất khó để bị phát hiện.
Khu vực này cực kỳ hoang vắng, nếu không phải lần này có kế hoạch mở rộng đường thì có lẽ sau hai, ba năm hay thậm chí là lâu hơn sẽ không có ai muốn đến đây để đảo lộn đất đai. Chờ đến khi đã nhiều năm trôi qua, nếu có ai đó vô tình phát hiện ra thì thi thể đã mục nát thành một đống xương trắng, khi đó có thể bọn họ sẽ chỉ nghĩ rằng đó là một ngôi mộ hoang đã bị san phẳng, và chỉ coi nó như một vụ án bình thường mà thôi.
Mặc dù bây giờ mới chỉ là cuối xuân và sắp vào đầu hè, nhưng vào buổi sáng và buổi tối thời tiết vẫn có chút mát mẻ, nhưng cho đến giữa trưa thì nhiệt độ liền trở nên không khác gì so với mùa hè. Khi Hạ Ninh và Thang Lực đến đây thì cũng đã gần đến giờ ăn trưa, chờ sau khi bọn họ bận rộn một hồi lâu thì hiện giờ cũng đã là khoảng một, hai giờ chiều, và cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày. Hai người bọn họ “mặt hướng đất, lưng hướng trời” đã hăng say đào đất suốt một hồi lâu, hiện giờ thì vừa nóng vừa mệt, chiếc áo phông của Hạ Ninh đã bị mồ hôi thấm ướt nửa lưng đem đến cảm giác rất khó chịu, và việc đổ mồ hôi nhiều khiến cơ thể cô có cảm giác hơi mất nước, và cổ họng cũng trở nên khô khốc.
“Cô vào xe nghỉ một chút đi.” Không biết Thang Lực đã đi tới bên cạnh từ khi nào, anh vừa nói vừa lấy đi cái xẻng từ trong tay Hạ Ninh, sau đó lại chỉ tay về phía chiếc xe: “Để tôi làm nốt phần còn lại cho.”
Sau khi chấp nhận lời đề nghị của Hạ Ninh, tiến độ của nửa phần còn lại của Thang Lực có thể nói đã tăng lên rất nhiều, vì anh đã đào xong một lượt, nên hiện giờ chỉ còn lại phần xa hơn, anh cũng không có ý định vội vàng đi kiểm tra hết khu này trong ngày hôm nay. Giờ đây, chỉ còn lại phần của Hạ Ninh vẫn chưa được đào tới.
Hạ Ninh gật đầu, cô cũng không khách sáo với Thang Lực nữa. Thật ra, Thang Lực không phải là người thích nói nhiều, anh đã lên tiếng kêu cô đi nghỉ thì chắc chắn đó là lời nói thật lòng chứ không giống như một số người nói vậy chỉ để thể hiện phép lịch sự. Mặt khác, Hạ Ninh cũng cảm thấy cơ thể mình đã có phần mệt mỏi, cô là một cô gái có tính cạnh tranh cao, nhưng cô cũng tin rằng cạnh tranh không có nghĩa là khoe khoang. Đối mặt với một bức tường sắp đổ, người vẫn hung hăng xông lên không được coi là một người dũng cảm, mà người ta gọi đó là hành động liều lĩnh, còn người tránh đi không phải là nhát gan mà lại được khen ngợi là người thông minh. Vì vậy, trong trường hợp hiện tại, cô đã nhận thức rõ tình trạng sức khỏe không tốt của mình, vậy nên cô thà nghỉ ngơi cho hồi phục rồi mới dồn toàn bộ sức lực vào công việc, chứ cô cũng không muốn cố gắng gắng gượng, rồi đến cuối cùng lại mất đi những thứ lớn lao.
Cô vào trong xe tìm một chai nước khoáng và uống một hơi gần hết cả chai, sau đó cô bật điều hòa trong xe, điều chỉnh ghế dựa thấp xuống một chút, rồi nửa nằm nửa ngồi nhắm mắt lại, hơi thở vẫn mang theo nhiệt độ cao hơn bình thường. Nhiệt độ bên ngoài không thực sự nóng bức như những ngày hè, nhưng trạng thái gần đây của cô không đạt mức tối ưu, cộng thêm việc đã bận rộn đào hố suốt gần hai tiếng đồng hồ đã làm tiêu tốn khá nhiều sức lực của cô, khiến cơ thể cô bắt đầu có dấu hiệu quá tải.
Thực sự mà nói, cuộc sống trước đây của cô ở thành phố C thoải mái hơn rất nhiều so với hiện tại. Dù có phải tăng ca, hay có phải làm ca đêm, nhưng nếu xét về thể lực thì thực sự nhẹ nhàng hơn bây giờ rất nhiều. Vào lúc vừa mới bị mặt trời nướng nóng đến mức choáng váng, trong thoáng chốc liền có một suy nghĩ lướt qua trong đầu Hạ Ninh, cô rời bỏ quê hương để trốn tránh, và thậm chí còn thay đổi cả bản chất công việc, chuyện này thật sự có đáng không? Có khiến cô cảm thấy hối hận không?
Ý nghĩ này chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi, và rất nhanh Hạ Ninh đã có câu trả lời, đó là cô không hề hối hận. Việc thích nghi với một môi trường mới và một công việc mới chắc chắn cần phải có thời gian chuyển tiếp. Cô thà thỉnh thoảng nhớ cha mẹ ở thành phố C, thà chịu khổ hơn một chút, mệt mỏi hơn một chút, chứ cũng không muốn từ bỏ lòng kiêu hãnh của mình, để bản thân trở nên tầm thường.
Mỗi khi con người ta cảm thấy mệt mỏi, thường thì cảm xúc cũng sẽ trở nên rất yếu đuối và nhạy cảm. Tâm trạng của Hạ Ninh có lúc hơi dao động, nhưng rất nhanh sau đó, sự dao động và kích động đó đã được điều hòa lại trong không khí mát lạnh của điều hòa xe. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi liền ngồi thẳng dậy, cô cảm thấy cảm giác khó chịu và yếu đuối trước đó đã giảm đi, nên sau đó cô lại đưa tay lấy một chai nước, tắt máy xe rồi đi xuống tìm Thang Lực.
Trong thời gian cô quay về xe nghỉ ngơi, Thang Lực đã tiến xa hơn một đoạn. Khi Hạ Ninh đi đến thì thấy anh đang tập trung cúi người xuống đất quan sát gì đó, nghe thấy âm thanh ở phía sau, anh liền quay đầu nhìn lại và liền nhìn thấy Hạ Ninh đang đi đến, anh lập tức quan sát cô từ trên xuống dưới, nhận thấy sắc mặt của Hạ Ninh đã hồi phục bình thường, sau đó anh cũng không nói thêm gì nữa. Hạ Ninh đưa nước cho anh, Thang Lực nhận lấy và đặt sang một bên. Dù hai cánh môi của anh cũng đã trở nên khô nứt nhưng anh không có ý định uống chút nước và đi nghỉ ngơi một lát.
Hạ Ninh cũng nhanh chóng chú ý đến tình hình trong cái hố đất trước mặt Thang Lực. Cái hố này rất nông, độ sâu khoảng chưa đầy nửa mét, bên trong có một vài bộ quần áo bẩn thỉu bị phủ đầy bùn đất, rõ ràng là nó vừa mới được Thang Lực đào lên. Sau khi đặt chai nước Hạ Ninh đưa cho sang một bên, Thang Lực lập tức đeo găng tay vào rồi cẩn thận nhặt từng chiếc quần áo trong hố lên. Có tổng cộng bốn món đồ, gồm một chiếc quần lót nam, một chiếc quần dài nam, một chiếc áo T-shirt bẩn thỉu, và một chiếc áo gile vải bạt màu xanh quân đội.
“Có vật gì chứng minh danh tính không?” Hạ Ninh thấy có phát hiện thì liền lập tức cảm thấy phấn chấn, cô vội vàng tiến lại gần để xem xét kỹ lưỡng mấy bộ quần áo trên mặt đất: “Sao lại không có giày?”
“Có thể đó chỉ là một đôi giày bình thường, cho nên nếu có vứt đi thì cũng sẽ không dễ bị phát hiện.” Thang Lực đưa ra giả thuyết của mình, rồi dùng tay sờ sờ túi quần và túi áo gile màu xanh quân đội: “Không có vật dụng cá nhân nào cả.”
“Đã mặc cái áo gile có nhiều túi như vậy mà lại không có vật dụng cá nhân nào à?” Hạ Ninh có vẻ nghi ngờ, dù cho những bộ quần áo này không nằm gần vị trí của cái hố vừa đào được thi thể nam trong đó, nhưng vị trí của cả hai có vài điểm tương tự, đó là đều nằm gần gốc cây bụi, có thể được bụi cây che chắn và không dễ bị phát hiện. Khu vực này vốn dĩ đã hoang vắng, cho nên việc đào được quần áo có khả năng liên quan đến thi thể nam kia là rất lớn, đặc biệt là kích thước của những bộ quần áo này cũng tương tự với thi thể nam đó.
Để đảm bảo nên Thang Lực còn cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa nhưng vẫn không có phát hiện gì thêm.
“Ê? Anh xem cái này đi!” Hạ Ninh cũng đeo găng tay và lật qua lật lại vài lần, rất nhanh cô đã bị chiếc áo gile vải bạt thu hút sự chú ý. Cô cẩn thận cầm chiếc gile đó lên, rồi chỉ vào một hình chữ nhật màu đen nằm ở chỗ ngực áo, nó được cố định vào ngực áo bằng một chiếc ghim: “Anh có thấy cái này trông rất quen mắt không?”